Chương 317: Thế giới vốn vô sự q)
Chương 317: Thế giới vốn vô sự q)Chương 317: Thế giới vốn vô sự q)
Thiên địa không có cái gọi là nhân hay bất nhân, tất cả sinh linh ở trong tầm mắt đều giống như người cỏ chó cỏi trên †ế đàn, không có gì khác biệt.
Sở Qua là thiên đạo trong sách, hắn sẽ không cho phép thế giới đó xuất hiện bất kỳ chuyện gì thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến cho tình tiết xáo trộn, nói không chừng còn sẽ khiến bản thân bị phản phệ.
Sở Qua là người phàm của thế giới này, hắn sẽ không cho phép sinh linh mình chế tạo ra sẽ gây ra bất kỳ ảnh hưởng không thể lường nào cho quê hương của hẳn bên này; cũng sẽ không cho phép bọn họ tiết lộ bí mật của mình, khiến cho bản thân rơi vào phiền phức; cũng sẽ không cho phép bọn họ truyên bá kỹ năng trong sách, khiến bản thân mất đi đặc tính độc nhất vô nhị.
Bất kể là Viêm Thiên Liệt khát máu hung tàn, hay là Tạ Cửu Tiêu chính nhân quân tử, hay là Sở Thiên Ca vẫn luôn hành hiệp trượng nghĩa.
Đều giống nhau, bất luận ngươi là ai.
Cho nên "bởi vì ngươi là phản phái”, đây chính là cái cớ.
Không liên quan gì đến chính ma, cũng không liên quan gì đến nam nữ.
Nói là thiện ác, không bằng nói là sợ mất khống chế, chỉ cần là không thể dự đoán, không thể khống chế, đó chính là chuyện không được...
Vì sao Thu Vô Tế lại có thể?
Không chỉ là có tình. Còn bởi vì Thu Vô Tế ngay từ đầu đã rất hiểu hắn, chưa từng làm chuyện gì khiến hắn sợ hãi.
"Lúc Thu Thu và ta còn chưa thiết lập mối quan hệ như hiện tại, Thu Thu đã được rồi." Sở Qua có chút mệt mỏi nói: "Ngươi biết vì sao không?"
Viêm Thiên Liệt bật cười: "Bởi vì cô ấy xinh đẹp, ngươi hi vọng cô ấy có thể có quan hệ này với ngươi."
Sở Qua mặt không biểu tình nói: "Có phải ngươi cho rằng ngươi rất hài hước không? Nếu như thiên địa bất nhân, có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ giống như xô cẩu... nói không chừng chỉ là con rối."
Viêm Thiên Liệt sửng sốt, không nói chuyện.
Lời này ngược lại cũng không sai, đổi lại là người khác có thể thao túng được tất cả vận mệnh của tuyệt sắc mỹ nữ, đa số đều không phải là nói chuyện yêu đương.
"Thực ra từ lúc đầu, ta đã bị Thu Thu cưỡng bức, cô ấy cầm kiếm đặt trên cổ ta" Sở Qua nắm tay của Thu Vô Tế, cười một cái nói: "Lúc đó ta rất không cam tâm, cho nên cũng phản lại cho cô ấy một bài học, thêm một câu khiến cô ấy đến nay vẫn còn giận ta vì thiết lập này... lúc đó, trong lòng bọn ta có thể nói là coi nhau như kẻ thù."
Thu Vô Tế lườm hắn một cái.
Không biết vì sao, nghe những lời này, lại có chút hoài niệm.
Quá khứ khi mới quen biết hắn... bất luận là cầm kiếm đặt trên cổ hắn, hay là hắn cứng đầu viết thêm một câu trong sách "muốn tìm nam nhân thì tìm phụ thân sáng thế”.
Đây là mở đầu của hai người, so với gắn bó như hiện nay, đã như cách cả một đời rồi.
"Lúc đó xảy ra một chút chuyện khác, ta cảm thấy rất cô đơn. Lúc Thu Thu lại ra ngoài một lần nữa, ta bớt mâu thuãn hơn, thêm phần vui vẻ, vì vậy nguyện ý nói chuyện với cô ấy, tranh thủ tìm hiểu lẫn nhau." Sở Qua thấp giọng nói: "Thu Thu miệng cứng tâm mềm, cô ấy biết chỗ khó của ta, sẽ không tự tiện tạo thành bất kỳ thứ gì ảnh hưởng đến thế giới này, lúc trở về trong sách để thử nghiệm cũng rất cẩn thận dè dặt, cố gắng không làm chuyện gì thay đổi quá mức, tránh cho ta có bất trắc. Ta miệng không nói, nhưng đều nhìn trong mắt, rất cảm ơn sự thông cảm của Thu Thu... sau đó càng thích."
Hắn nói đến đây, ngừng lại một lát: "Người khác có thể làm được những cái này sao? Viêm Thiên Liệt ngươi?" Viêm Thiên Liệt không nói.
Đương nhiên không thể rồi, hắn biết chân tướng rồi, tuyệt đối sẽ tranh thủ lúc này có thể thay đổi được bao nhiêu thì thay đổi bấy nhiêu, nếu không thoát được vận mệnh phân chó này, giống như Thu Vô Tế thay đổi từ các góc độ, đến nay có dùng được không?
Thực ra cho dù nói hắn có thể, cũng không có ai tin.
Quả nhiên Sở Qua tiếp tục nói: "Ngoại trừ Thu Thu, ta không tin ai cả. Có lẽ ngươi nói đúng, điều ta nhìn không phải là thiện ác, thiện ác nhiều nhất chỉ là tiền đề tiến triển của quyết định... mà thứ ta nhìn cuối cùng là thân sơ (ý tác giả phải xem có thân thiết hay không)."
Hắn nói một tràng, dường như cũng là đang tự làm rõ tâm tư của mình, nói đến chỗ này hình như cũng xác thực được rồi, thanh âm trở nên kiên định hơn: "Sở Qua ta không phải là thiên đạo vô thiên vô ỷ, ta chỉ là một người phàm, ta chỉ biết thiên vị người nhà của mình, cũng chỉ biết vì người nhà mà thoả hiệp. Thu Thu có thể, người khác không thể, đời này chỉ có thể có một người trong sách, đó chính là Thu Vô Tế."
"Ngươi nói như vậy, ngược lại ta cảm thấy rất bình thường." Ngọn lửa nhỏ ngồi ở trong viên trân châu, khoanh tay nói: "Con người ai cũng có lòng riêng, cho nên cũng không cần nói lý giải việc bọn ta muốn thoát ra gì đó. Chỉ nói rõ ngươi muốn khống chế tất cả, bày bố vận mệnh của bọn ta là được. Bản toạ xuất thân ma đạo, nhưng trước nay không hề cưỡng cầu công bằng, sức không bằng người, chính là thịt cá, thiên kinh địa nghĩa làm gì. Ngược lại là người nằm bên cạnh ngươi, có thể sẽ có chút không nỡ ha ha ha..."
"Cô ấy sẽ không, bởi vì cô ấy hiểu ta. Ta chỉ là thành thực viết một cuốn sách, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ phải làm gì ai, cá gì thịt gì, chọc ai gây sự với ai... chỉ là sự thức tỉnh của các ngươi không đúng lúc, thật sự đến khi ta hoàn thành thế giới trong sách, đến lúc đó thế giới tự diễn càn khôn, ta đón Thu Thu ra ngoài, cắt đứt hai giới, mọi người tự mình an ổn, ai thèm quản vận mệnh tương lai của các ngươi, ăn no rỗi hơi đâu... ta sách cũ của mình cũng không xem..."