Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Cô Nói Xem Cái Này Giống Anh Ấy Không (2)

Chương 342: Cô nói xem cái này giống anh ấy không (2) Chương 342: Cô nói xem cái này giống anh ấy không (2)Chương 342: Cô nói xem cái này giống anh ấy không (2)

Miệng đương nhiên không thể nói những lời này, cần phải khen ngợi: "Thu Thu thật tốt..."

Thu Vô Tế cười đến gãy cả lưng.

Sở Qua: "...

Lúc vê đến nhà đã rất muộn rồi, trên đường sớm đã không có bao nhiêu người nữa, cả thành phố đều cho Thu Vô Tế cảm giác giống như kinh kịch Tứ Xuyên trở mặt, vừa nãy còn rất vui mừng, quay đầu lại đã trở thành mặt lạnh.

Vân là xe cộ tới lui vĩnh viễn không thay đổi, lạnh lùng như sắt thép.

Còn không bằng đêm Thất Tịch đó, có muộn hơn nữa cũng có thể nhìn thấy đôi nam nữ ngồi xe đạp, cười nói đầy đường.

Vẫn may, thay đổi chỉ là thành phố, không phải Sở Qua.

Sở Qua vẫn dắt tay nàng, vừa đi vừa cười tủm tỉm, tuy rằng có một chút cà nhắc một chút ngoặt ngoẹo, vẫn là thần sắc nhu hoà thậm chí còn có mấy phần nịnh bợ.

Đương nhiên rồi, bản toạ cũng như vậy, dám đổi mặt thử xem. Đầu to và đầu khả ái cùng nhau chém đắt hắn.

Cũng là không cẩn thận một chút như vậy.

Hai người, một người thì cảm thấy sảng khoái đến mức lòng mang nịnh bợ, một người thì cảm thấy áy náy xấu hổ vì làm đau hắn, hai người trong lòng có ý nghĩ riêng, cũng không dám nhìn mặt của đối phương.

Qua một lúc sau, Sở Qua mới thử nói: "Cái đó... chắc là còn có không ít cửa hàng chưa đóng cửa, hoặc là vài cửa hàng đồ chơi hoặc cửa hàng tinh phẩm”

Thu Vô Tế lấy lại tinh thần, hiếu kỳ nói: "Còn mua cái gì?"

Sở Qua nói: "Mua cho em một con heo thật to, anh nhớ mà... lúc sớm không mua, bởi vì không có chỗ để, không gian của anh không đủ lớn."

Trong lòng Thu Vô Tế nhu hoà hơn, thấp giọng nói: "Cũng không gấp..."

"Không được, em cho anh Ngọc Quan Âm, anh cũng phải cho em một keo heo bông chứ." Sở Qua kéo tay nàng chạy như bay vào: "Cái này gọi là trao đổi tín vật định tình."

Thu Vô Tế vừa tức giận vừa buồn cười chạy theo hắn. Hai người mặc đồ cổ trang cầm kiếm, tay nắm tay chạy ở dưới thành phố xe cộ qua lại, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc kỳ dị của mọi người, Thu Vô Tế cũng không cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì có hắn bên cạnh.

Cô gái nhân viên cửa hàng đồ chơi nhìn thấy hai người cổ đại hưng phấn chạy vào, mở miệng liền hỏi mua heo: "Có heo không?"

Cô gái bán hàng đầu óc đơ ra một lúc, mới tỉnh ngộ đây là đang làm gì, buồn cười hỏi: "Heo lớn chừng nào?”

"Loại lớn bằng người đó."

"Heo thì không có lớn như vậy, chó hoặc gấu lớn vậy thì có."

Sở Qua có chút thất vọng, hai người dùng heo để ví von rất lâu rồi, có cảm Tình.

Quay đầu nhìn Thu Vô Tế, nàng ngược lại không thấy thất vọng gì, cười híp mắt đi vòng quanh mấy khay chứa đồ nhìn lúc nào, có chút vui vẻ hỏi nhân viên bán hán hàng: "Cô xem cô xem, con gấu này có giống anh ấy không?”

Sở Qua: "2"

Nhân viên bán hàng: "2?"

Thế nhưng Thu Vô Tế vẫn cảm thấy rất giống: "Hai người nhìn rõ chút đi, nhìn đôi mắt ngu ngơ này, mũi ngu ngơ này, nhìn cái khoé miệng cười tủm tỉm này..."

Sở Qua: "..."

Thực ra Sở Qua cảm thấy con gấu này không giống mình, ngược lại có chút giống Thu Vô Tế hơn...

Nhân viên bán hàng thì lại nghe hiểu rồi.

Không phải chính là yêu đương đó sao, nhìn thấy cái gì đáng yêu cũng cảm thấy giống người mình thích, cô chính là tuỳ tiện vẽ biểu tình mặt cười, đoán chừng cô ấy cũng sẽ cảm thấy giống chàng trai bên cạnh.

Nhân viên bán hàng sẽ không vạch trần, lập tức phụ hoạ: "Giống, cô nói như vậy thật sự càng nhìn càng giống."

Thu Vô Tế rất cao hứng ôm lấy con gấu lớn: "Lấy nó."

Ôm như vậy mới phát hiện ra con gấu này thật lớn a, so với Thu Vô Tế thì thấp hơn một chút, nhưng lại béo hơn nàng mấy lần, ôm như vậy thật sự giống nàng ôm Sở Qua, một lát nữa thôi ngay cả Sở Qua cũng cảm thấy con gấu này hình như thật sự có chút giống mình...

Thu Vô Tế giả bộ hỏi Sở Qua: "Có quá lớn không?"

Sở Qua lập tức nói: "Thân là To Dài Qua nổi danh, thì nên lớn như vậy! Hơn nữa lớn thì dễ đánh, sau này..." Thu Vô Tế gật đầu: Sau này nó chọc giận em, em sẽ đánh anh."

Sở Qua: ”?"

Nhân viên bán hàng suýt chút nữa thì bật cười ra thành tiếng, cô cảm thấy đôi tình nhân này thật đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả gấu bông.

"Đinh" tiếng chuông đồng hồ trong cửa hàng vang lên, đồng hồ đã chỉ vào hướng 0h.

"Trung thu qua rồi." Thu Vô Tế hơi bĩu môi.

Nhưng ôm gấu bông lớn, lại vui vẻ hơn, xoa xoa mặt gấu.

Mùa thu thuộc về Thu Vô Tế, ở trong sách cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng sau khi ra ngoài, Thất Tịch đầu tiên, Trung thu đầu tiên, đều trải qua rất Vui vẻ. Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của con gấu bông, lão thái thái một vạn tuổi cười giống như đứa trẻ ba tuổi.
Bình Luận (0)
Comment