Chương 392: Hoán đổi thời không (2)
Chương 392: Hoán đổi thời không (2)Chương 392: Hoán đổi thời không (2)
Thu Vô Tế vừa mới tắm xong, một thân áo mỏng, gò má hồng nhuận, trên người còn mơ hồ có chút hơi nước toả ra, loại ý vị như ẩn như hiện đó, còn tình thú động lòng người hơn thế giới hiện đại.
Thần sắc thanh lãnh, khí chất lãm liệt, không có kiểu ngây thơ đáng yêu như lúc ở hiện đại, ở bên cạnh nàng, thân phận, thực lực, thị giác, tâm thái, toàn bộ đều là hai chuyện khác nhau... cũng không phải nói biến là biến được thành.
Vì vậy chính là một loại... rõ ràng nhìn thấy bạn đến rất cao hứng, thế nhưng trên mặt lại vẫn nghiêm nghị, giống như vô cùng ghét bỏ.
Nếu như là Thu Thu bên đó, đoán chừng sẽ gọi "Sở Qua Sở Qua, em dẫn anh đi ăn đồ ngon..."
Bỗng nhiên Sở Qua có một loại suy nghĩ quái dị, rõ ràng không phải là hai nhân cách, nhưng lại không khác biệt nhiều với hai người nói chuyện yêu đương...
Chỉ bởi vì hoán đổi thời không.
Giống như Thu Vô Tế nhìn thấy Sở Qua hoán đổi thời không, tâm tình cũng vô cùng quái dị.
Hẳn biến ra tóc dài, buộc lại, một thân trang phục của đệ tử nhập môn cấp thấp, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt... dưới chân không phải là đôi giày ERKE, mà là một đôi Đăng Vân Giày, ở bên hông không còn là thắt lưng da, mà là đai lưng.
Không còn là trang phục COS mặc đi khắp nơi đó nữa, thật sự là một công tử cổ đại hoàn toàn. Tư thái này thật sự rất giống với đệ tử mà mình mới thu nhận, vô ý đụng phải chưởng môn mới tắm ra, đang giáo huấn.
Vì vậy hắn không phải là Sở Qua ôn nhu đưa mình đi làm quen thế giới ở hiện thế, mà là đến một nơi hoàn toàn mới, một cỏ, một cây, một công một pháp đều không quen thuộc, là một hạt giống mới cần dựa vào mình dẫn dắt.
Cho dù thế giới này, là sách mà hắn viến ra.
Thu Vô Tế nghe thấy giọng nói của mình, thanh lãnh mờ mịt, giống như nói mê: "Anh... có nguyện bái bổn toạ làm thây không?"
Sở Qua suýt chút nữa thì phì cười, nhưng nhìn trong đôi mắt thanh lãnh đó của Thu Vô Tế mang theo biểu tình chờ mong, cuối cùng không cười nữa, rất nghiêm túc vái chào: "Đệ tử Sở Qua, tham kiến sư phụ."
Thu Vô Tế gật đầu, quay người rời đi: "Đi theo vi sư."
Trong quán trà của Chu Manh Manh, Chu Manh Manh và nữ giáo viên trường dạy láy xe nhìn Thu Vô Tế trước mặt, nha đầu này từ lúc nãy đã bày ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, cầm ly tràn quay quay trong tay không uống, đôi má ửng hồng, trong mắt đã ôn nhu đến độ sắp chảy nước rồi.
Thế giới biến ảo, thời không giao thoa, bổn toạ dẫn tiểu đồ đệ đi, ai muốn uống trà cùng các người.
Nàng đang ở trong núi chậm rãi đi qua, dọc theo con đường lụa mỏng biến thành Vân Nghê Gấm, pháp y uy nghiêm của tông chủ.
Sở Qua ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn, cảm thấy mình không biết có phải là có chút bị coi thường hay không, Thu Thu như vậy có phải là càng xinh đẹp hơn so với mặc đồ ngủ ôm gấu bông không?
Thu Vô Tế mắt nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Có phải là cảm thấy càng đẹp hơn phải không?”
Sở Qua: "Hả?"
"Tra nam." Vân Nghê quét nhẹ qua.
Sở Qua "bịch" một tiếng đập vào thân cây, ôm mũi kêu than: "Anh không có... Thu Thu nào cũng xinh đẹp hết."
"Hừ." Thu Vô Tế khẽ phất ống tay áo, cưồng phong nổi lên, lập tức đem hắn đưa đến một ngọn núi khác.
Nội Vụ Điện, Tạo Sách Đường, mấy vị đệ tử đang làm việc ở bên trong, Sở Qua và Thu Vô Tế đi vào trong, trong lòng cảm thấy rất hứng thú. Đây không phải chính là bộ phận nhân sự sao... mình viết vẫn là rất chỉ tiết.
Chấp sự của Tạo Sách Đường đang ở trong đường giáo huấn một vị đệ tử phạm lỗi: "Đệ tử của bản tông tiền tiêu hàng tháng đều có quy chế nghiêm ngặt! Không cùng cấp bậc là thứ nhất, không cùng chức ty cũng có trợ cấp riêng, trong Tạo Sách Đường không thể sơ huởi Ngươi nhớ đây là cái gì không? Người ta ba phần chức ty ngươi lại ghi một thân kiêm mấy chức? Chúng ta là thiên hạ đệ nhất kiếm tông, không phải là những môn phái cỏ dại kia... hả? Tông chủ! Tham kiến tông chủ!"
Các đệ tử chen nhau quỳ xuống, dập đầu hành lễ: "Đệ tử tham kiến tông chủ."
Thu Vô Tế khẽ gật đầu: "Miền lễ."
Chấp sự cẩn thận quan sát đệ tử xa lạ Sở Qua đang ở phía sau mắt đảo lia lịa nhìn khắp nơi, cẩn thận hỏi: "Tông chủ, vị này là..."
"Đây là Sở Qua." Thu Vô Tế kéo hắn đến phía trước, trịnh trọng giới thiệu: "Đệ tử đích truyền đầu não của bản toạ, phiền tạo sách ghi chép lại."
"À. Biết rồi, các ngươi còn không mau tạo sách! Tông chủ đích.." Chấp chưởng đó đang nói, thanh âm bỗng nhiên ngừng lại một chút, tiếp đó bỗng nhiên nâng cao lên mười sáu độ: "Tông, tông chủ đích truyền? ?"
Vang vọng cả dãy núi.
Đệ tử Tạo Sách Đường trợn mắt há miệng, cả Nội Vụ Điện bỗng nhiên náo loạn, người người từ bên ngoài ngó vào, kinh sợ đánh giá đệ tử đích truyền của tông chủ không biết từ đâu ra này.
Một lúc sau, tông môn chấn động. Trong vòng một ngày, Cửu Châu âm ầm.
Thu Vô Tế vạn năm thanh tu, thu đồ đệ rồi.
Còn là đàn ông.