Chương 437: Uy lực của Tạ Văn Nguyên (1)
Chương 437: Uy lực của Tạ Văn Nguyên (1)Chương 437: Uy lực của Tạ Văn Nguyên (1)
Khách sạn đã đặt xong rồi
Ý tứ chính là miễn cho Thu Vô Tế phải lựa chọn phòng tiêu chuẩn hay là phòng giường lớn, chỉ cần đến đăng ký là được.
Là người thì đều biết "bạn trai bạn gái""tình yêu đầu thu", đậy được nhiên người ta sẽ trực tiếp đặt phòng giường lớn rồi...
Thu Vô Tế xách vali nhỏ, mặt không biểu tình đính ở trong phòng, tức giận đùng đùng nhìn Sở Qua.
"Vali đó cũng xách năm phút rồi, đặt xuống, ngoan nào, đặt xuống... Sở Qua cẩn thận giúp nàng lấy vali ra, đặt sang một bên. "hừ." Thu Vô Tế cũng thuận thế bị lấy đi vali, sải bước đi vào trong.
Khách sạn năm sao, phòng đẹp vẫn là rất đẹp, bên ngoài còn có ban công, trên ban công còn có bàn và ghế dựa, dựa vào lan can nhìn vê phía xa, có một loại cảm giác thoải mái và khoáng đạt khi ngắm nhìn thành thị. Ánh nắng buổi trưa chiếu vào, lười biếng nằm ở trên đó, lại uống một ly nước, đeo một cái kính râm, tràn đầy mùi vị tiểu tư sản...
Thu Vô Tế nằm xuống rồi liền không muốn đứng lên, suy nghĩ cũng muốn làm một cái như vậy ở bên vách núi của mình...
Ai ya trở về là chuyện trở về, tối nay làm thế nào đây?
Lại phải ngủ cùng hắn rồi...
Tên này chính là nước ấm nấu ếch xanh, từ một nhà hai phòng, đến một phòng hai giường, sau đó bị mẹ hắn lừa ngủ chung, hôm đó mượn cớ quá mệt ôm trực tiếp ngủ, bản toạ cũng đồng tình hắn không thoát được. Kết quả đến bây giờ công nhiên ra vào một phòng một giường.
Cho dù cái gì cũng không làm, trong trong sạch sạch, nhưng người ngoài xem ra hai người các ngươi cái gì cũng làm rồi...
Hu hu hu...
Thanh danh của bản toa...
Thu Vô Tế câm ly nước ép, mặt không biểu tình từ từ uống, tâm tình cũng không biết là bay đi đâu rồi,
Sở Qua lấy máy tính xách tay trong vali ra, mở máy thử mạng internet một chút, xác định không có vấn đề gì, quay đầu nhìn dáng vẻ của Thu Vô Tế, không nhịn được cười. Hắn cũng thong thả đi tới, lại không dựa vào một cái ghế khác bên cạnh, mà cúi đầu hôn vào trán Thu Vô Tế.
Thu Vô Tế ngay cả ý thức né tránh cũng không có, bị hôn xong mới nghĩ đến trừng mắt với hắn, .
Sở Qua cười hi hi véo mũi của nàng, lắc lư đi ra.
Thu Vô Tế nổi đoá.
Anh muốn nói ông xã bà xã đúng không.
Thu Vô Tế dựa vào lan can nhìn xa xăm, thở dài nói: 'Chẳng trách cổ đại nhiều bài thơ dựa vào lan can như vậy, cảm giác nhìn xa xăm thật sự rất rộng rãi, ngàn vạn ý thơ đều tuôn ra rồi."
Thu Vô Tế ngữ khí lạnh lùng nói: "Một mình chớ dựa lan can, giang sơn vô hạn, lúc khác dễ thấy lúc khó." Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế uống nước.
"Có thể không mất hứng không? Chúng ta đây là một mình dựa lan can sao?" Sở Qua trợn mắt nói: "Không nhìn sông Hoàng Phố ở chỗ xa, nước sông liền trời..."
"Chiều tà Sở Thiên Vô Tế, dựa vào lan can tiễn hồng nhạn." Thu Vô Tế tiếp thơ.
"Này... tự mình kiểm tra sao?" Sở Qua nói: "Em học thuộc cả thơ Đường, thơ Tống à?"
"Không." Thu Vô Tế nói: "Chính là cố ý làm anh mất hứng, thế nào?"
"Bài thơi này đối với chúng ta không hay lắm, sau này không được phép nói mò."
"Trên thực tế cổ nhân dựa lan can đều là phạm văn thanh, nhưng không có mấy người rộng rãi."
"Chờ nhiên tê nhìn xuống, dựa lan can lại sợ, phong tuyết nộ, ngư long thảm, đây mới là khí phách chúng ta cần có?"
"Hả?" Thu Vô Tế cười nói: "Sở Qua Đại Đại cũng vẫn rất có văn hoá?"
Sở Qua chống nạnh: "Đó là đương nhiên! Không có văn hoá mà có thể viết ra loại tử văn thanh như em sao?"
Thực ra chỉ luận phương diện trình độ này, Sở Qua không so lại được Thu Vô Tế, đương nhiên Thu Vô Tế sẽ không vạch trần hắn, đối với người hiện đại, có thể có lượng thơ từ như Sở Qua đã là không tệ rồi, nhưng không thể nào so với người cổ đại như nàng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chính như thần niệm của nàng muốn học thuộc thơ Đường, thơ Tống bên này rất dễ dàng, nếu như Sở Qua muốn thêm chút thơ từ danh ngôn cũng rất dễ dàng, cũng chính là nói Sở Qua gõ chữ vòn có không gian trưởng thành.
Chỉ không biết hắn còn có cuốn tiếp theo hay không.
Quả nhiên Sở Qua cũng nói đến vấn đề này: "Buổi chiều chúng ta chia ra hai đường, em và lão Châu đi họp đầu tư bên này, anh đi sang trang web bên đó một chuyến nói chuyện với bọn họ."
"Không cho đi tán biên tập nữ."
"Anh ngay cả người ta dáng vẻ thế nào cũng không biết, tán gì mà tán."
"Cũng chính là nói nếu như anh biết dáng vẻ xinh đẹp thì sẽ tán đúng không?"