Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 441 - Chương 441: Thế Giới Rất Nhỏ (1)

Chương 441: Thế giới rất nhỏ (1) Chương 441: Thế giới rất nhỏ (1)Chương 441: Thế giới rất nhỏ (1)

Rảnh rỗi thăm quan nói chuyện với trạm web nhà mình vẫn là khiến Sở Qua có một loại cảm giác thoả mãn kỳ quái,"họp hàng năm' từng tâm tâm niệm niệm cũng là loại đạo lý tương tự, có thể cảm thấy bản thân đưa thân đến thê đội của trạm web, có thể cùng biên tập và các tác giả đại thần khác cười nói kề vai Sát cánh.

Tuy rằng hình như không có ý nghĩa thực tế gì, thế nhưng bạn làm một một nghành nghề, luôn sẽ có một vài kỳ vọng "thượng dư”, chứ không phải là một người trốn ơpr trong một căn phòng hắc ám, xem gõ chữ có thể bán chút tiền là xong chuyện rồi...

Sẽ gia nhập các loại võng hiệp tác hiệp, ngoại trừ tự giới thiệu "tôi là XX tác hiệp" ra/đoàn thể' như vậy cảm thấy cũng là một nguyên nhân rất quan trọng, sẽ khiến cho bạn cảm thấy bản thân không phải là u linh phiêu diêu ở trên internet, là có một tập thể như vậy, có một "cứ địa" như vậy.

Có thể cảm thấy mình còn sống, còn tồn tại kỳ vọng xã hội.

Đáng tiếc trên thực tế tác hiệp chỉ là chuyện không thực tế, võng hiệp càng là nửa điểm hữu dụng cũng không nhìn thấy, cuối cùng trở thành một lý do để liên hoan thuần tuý, Sở Qua đã có một hai năm không tham gia rồi.

Tham quang trạm web nhà mình luôn tính là khiến Sở Qua có chút thoả mãn "lửng bụng" như vậy, biên tập và chủ biên đều biết mặt, đây chính là đủ rồi.

Còn về ông chủ lớn... đợi chút nữa ăn cơm chắc là vẫn phải gặp mặt, đó đã là chuyện của một thế giới khác rồi, Sở Qua luôn cảm thấy cái đó không liên quan gì đến chuyện gõ chữ cả.

Sở Qua ngay cả xe cũng không có ý định ngồi nhờ của ông chủ, rời khỏi trạm web liền bắt taxi chạy đến sảnh yến hội đã hẹn trước với Tạ Văn Nguyên, ánh mắt tìm kiếm một vòng, dường như chuẩn xác định vị được vị trí của Thu Vô Tế.

Đây là sảnh tiệc rượu buffe, nam nam nữ nữ cầm rượu, nước ép, tự mình †ụ tập thành tốp năm tốp ba người quen nói chuyện phiếm, bầu không khí rất ưu nhã. Tuy rằng không có lễ phục khoa trương như vậy, phần lớn người vẫn mặc chính trang, tây trang và váy dài.

Thu Vô Tế tuỳ ý mặc một bộ áo so sơ mi trắng quần bò xanh liền có vẻ vô cùng đặc biệt.

Bao gồm một bộ đồ T-shirt quần bò của Sở Qua cũng giống như vậy... không chỉ là hình thước không ăn nhập với nơi này, nhìn một cái là có thể nhìn ra là đồ mấy chục tệ cũng vô cùng bắt mắt, dường như hai người hoàn toàn không nên là người của nơi này.

Cho dù là như vậy, Thu Vô Tế vẫn là phong cảnh mỹ lệ nhất ở đây.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn nàng, bất luận là nam hay nữ, đó đều là một sức hấp dẫn tự nhiên của nhân loại đối với cái đẹp.

Thu Vô Tế đang bước chậm rãi đi chọn đồ ở trên quây line, hiếu kỳ nhìn người khác lấy đồ, sau đó tự mình cũng học theo cầm một ly nước canh, vừa uống vừa nhìn.

Loại hiếu kỳ hồn nhiên và tư thái ưu nhã hoàn mỹ đó kết hợp lại, hình thành một loại mị lực cực kỳ đặc biệt, bạn nhất thời không có cách nào phân biệt được đây là một cô gái nhà quê hay là một cô gái có chuyện xưa từng nhìn quen hồng trần.

Sảnh yến hội rất lớn, Sở Qua vẫn chưa đi đến bên cạnh Thu Vô Tế, liền có người khác tới trước rồi.

"Vị tiểu thư này rất lạ mặt, hình như là đến cùng với Chu tổng phải không?" Một soái ca thanh niên mặc tây trang đi giày da phong độ nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh Thu Vô Tế, mỉm cười hỏi: "Không biết cô xưng hô thế nào với Chu tổng?"

Thu Vô Tế chớp chớp mắt, trong lòng thậm chí có chút cảm động.

Tiêu chuẩn đãi ngộ nữ chính đi ra ngoài tiểu thuyết bị người khác đến bắt chuyện, bản toạ đến đây cũng sắp nửa năm rồi, lại lần đầu tiên gặp phải! Còn tưởng rằng mình không có mị lực chứ, hoá ra là vẫn có! À, Sở Qua có phải là đến rồi không, cảm thấy vị dấm chua phản phất quanh đây hì hì.

Sở Qua liền dừng chân lại, bực mình chống nạnh nhìn nàng.

"Này, vị tiểu thư này."

Nhìn ở trong mắt người khác, Thu Vô Tế chính là đang quay quay li nước chanh, cười như không cười nhìn hắn, thần tình đó cũng không biết là giễu cợt hay là cái gì, chính là khiến người ta toàn thân nổi gai ốc.

Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi đến với ông nội."

Lão Chu: ”?"

"Chu tổng là ông nội của cô à?" Thanh niên đó mừng rỡ nói :Vậy Chu tiểu thư hiện giờ đi theo Chu tổng quản lý sản nghiệp gia tộc ư?"

"Đúng vậy, tôi và ông nội cùng ở quê trồng trà..."

Còn chưa dứt lời, thanh niên kia liền biến sắc, chạy trối chết.

Lão Chu: "..."

Thu Vô Tế bĩu môi, dường như nói với không khí: "Người khác cũng có thể dùng bộ này nói mấy câu, sao tôi vừa nói người ta liền chạy rồi?"

Cái bài này thì câu sau sẽ là ông nội chết rồi à, á đù.

Sở Qua xuất hiện ở bên cạnh: "Em từng xem đoạn phim đó, người khác đương nhiên cũng từng xem rồi, em cho rằng người ta không lên mạng sao?"

"Ờ,..
Bình Luận (0)
Comment