Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 443 - Chương 443: Bất Tương Vi Mưu Q)

Chương 443: Bất tương vi mưu q) Chương 443: Bất tương vi mưu q)Chương 443: Bất tương vi mưu q)

"Lại gặp được hai vị rồi, rất vinh hạnh." Ở trong sự chú ý của hai người, nữ thư ký đó mỉm cười đi đến, nâng ly tỏ ý mời: "Lần trước quá vội, không kịp báo tên, tôi tên Mễ Hiểu Lâm, rất vui gặp được hai vị..."

Thu Vô Tế, Sở Qua đều là nhìn chằm chằm vào cô ta, không trả lời.

Động tác, thần tình đồng bộ đó khiến Mễ Hiểu Lâm nhìn thấy cũng bật cười: "Hai vị không cần biểu tình đó... tuy rằng lần trước hai vị đeo mặt nạ, thế nhưng phong tư, khí độ vẫn giống như vậy, cộng thêm lân trước hai vị ra mặt chú Chu tổng, lần này lại cùng Chu tổng đến đây, tôi là người có kinh nghiệm đương nhiên có thể nhìn ra được." Sở Qua nghĩ ngợi nói: "Cũng đúng."

Mễ Hiểu Lâm cười nói: "Tôi ngược lại rất hiếu kỳ, hai vị vẫn không muốn bộc lộ thân phận, vì sao lại không làm bí ẩn hơn chút nữa?"

Sở Qua thản nhiên nói: "Chúng tôi không muốn bộc lộ thân phận, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng không có nghĩa là muốn đem bản than mình cứ phải sống chui lủi như chuột, làm việc sợ hãi rụt rè, ra cửa cũng phải suy nghĩ xem có phải cùng anh đi riêng không, thật sự sống thành đức tính này, ngược lại càng khiến cuộc sống của mình thêm phiền phức. Còn không bằng không che giấu, đánh cho các người phải sợ, đương hiên cũng không có phiền phức."

"ha... quả nhiên là bá khí, giống hệt ngày hôm đó." Mễ Hiểu Lâm dường như một chút cũng không cho là ngang ngược, rất hiểu cười nói: "Thế nhưng hai vị xác định có vốn liếng để tự tin."

Sở Qua không động, trong mắt ngược lại có chút lãnh đạm: "Nếu như biết chúng tôi ghét phiền toái, hiện giờ cô biết thân phận của chúng tôi rồi, còn đến đây hỏi... là xuất phát từ suy nghĩ gì?"

Mễ Hiểu Lâm nhất thời không trả lời, có chút hiếu kỳ nhìn Thu Vô Tế.

Từ khi Sở Qua mở miệng tiếp lời, Thu Vô Tế liền không nói một lời, lặng lẽ an tĩnh đứng ở bên cạnh Sở Qua, dường như đem quyên lực đối ngoại giao thiệp †oàn mộ chuyển cho Sở Qua.

Cô vợ nhỏ vừa xinh đẹp vừa cường đại lại còn nghe lời như vậy... rốt cuộc là định mệnh tìm ở đâu ra vậy?

Mễ Hiểu Lâm quả thực không nhìn được muốn giáo dục nàng, phái nữ phải tự lập tự cường không thể như vậy được. Kết quả giáo dục của cô ta còn chưa nói ra, Thu Vô Tế đã giáo dục cô ta trước: "Bạn trai tôi hỏi câu đó! Cô nhìn tôi làm cái gì, không có lễ nghĩa."

Mễ Hiểu Lâm: "..."

Đù.

Cô ta thở dài nói: "Nếu đã tìm được hai vị, đương nhiên là nói trước, xem xem có vài chuyện có thể thống nhất cùng một cách nhìn không."

"Tiên lễ hậu binh?" Sở Qua cười nói: "Được, muốn nói cái gì, cứ việc nói ra."

"Trước tiên, tôi muốn thỉnh giáo hai vị một vấn đề trước..." Mễ Hiểu Lâm thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn vào mắt hai người nói: "Hai người là càng hi vọng linh khí sống lại, ai ai cũng có được dị năng sao, hay là không hi vọng nhìn thấy chuyện như vậy, cảm thấy thế giới bình thường mới càng tốt hơn? Hoặc là, từng hi vọng thu được các loại năng lực, thế nhưng sau khi mình có rồi, thì hi vọng người khác không có."

Sở Qua sửng sốt, lại nhất thời không biết trả lời thế nào.

Bởi vì chưa từng nghĩ đến.

Thu Vô Tế cũng bắt đầu cảm thấy có hứng thú.

Bắt đầu đã có chút giống với đạo tranh trong thế giới tiên hiệp của các nàng rồi, mà không chỉ là tranh đoạt bảo vật hoặc là thù oán tranh chấp đơn giản như vậy.

Người sau khiến cho nàng căn bản không nhắc nổi nửa điểm hữu thú, nếu như trước kia còn có chú ý nguyện muốn xuống biển tìm bảo vật gì đó, đó là vì Sở Qua đề thăng rồi, từ khi Sở Qua cũng có thể lấy đồ ra từ trong sách, hứng thú về phương diện này thật sự không còn một chút nào rồi.

Cho dù là lấy đồ từ trong sách, Thu Vô Tế cũng không gicuj Sở Qua phải nghĩ cách thế nào để lấy được đồ tốt hơn, thuận theo tự nhiên là được. Tham lam dễ làm mờ đạo tâm, bản thân nàng tranh cũng là vật cần cho đạo đồ, thứ không không với nhu cầu cho dù có giá trị cao hơn thì cũng sẽ không có ý.

Mà đạo tranh lại vượt xa khỏi những cái này, rất có thể khiến người ta suy nghĩ, cũng là nhìn thấy vòng mấu chốt khiến người của thế giới này đăm chiêu.

Vẫn là ra ngoài có hứng thú một chút, ở trong nhà ngồi khô cũng không nhìn thấy được.

Nàng cũng quay đầu nhìn Sở Qua, muốn biết Sở Qua sẽ trả lời như thế nào.

Chầm mặc khoảng hơn một phút, Sở Qua mới có chút chật vật nói: "Thực ra ở góc nhìn của tôi, những thứ này không khác gì phổ cập súng ống, vẫn luôn không có mới là tốt nhất, thế nhưng... tôi đã có rồi, hơn nữa, tôi cũng không thể không có nó."

Không có nó, Thu Thu vẫn còn sao?
Bình Luận (0)
Comment