Chương 444: Bất tương vi mưu (2)
Chương 444: Bất tương vi mưu (2)Chương 444: Bất tương vi mưu (2)
Không xác định, không thể nghĩ kỹ càng, thế nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng dẫn đến hai người cách biệt, thì sẽ không muốn.
Có thể từ đây không có dị năng, thế nhưng không thể không có Thu Thu.
Có thể mất đi thế giới đó, thế nhưng không thể mất đi Thu Vô Tế.
Mễ Hiểu Lâm cười nói: "Cho nên anh là loại thứ ba?”
Loại thứ ba tự mình có rồi, lại hi vọng người khác đừng có nữa...
Sở Qua mấp máy môi mấy lần, muốn nói bản thân không phải là loại này, thế nhưng không nói ra được. Theo ý của mặt chữ mà lý giải, quả thực chính là ý này.
Mễ Hiểu Lâm cười ha ha nói: "Thế nhân đều là như vậy, có cái gì phải ngại ngùng chứ?"
Sở Qua chậm rãi nói: "Cho nên ý nghĩa gốc rễ của việc các cô tìm kiếm linh khí, là vì cái này? Khiến cho mình khống chế nó, bản thân có thể có, mà người khác không thể có."
"Gần như là ý nghĩa này" Mễ Hiểu Lâm cười quyến rũ nói: "Có dị năng tốt hơn nhiều, từng ở tâng lớp thấp như cát bụi, bây giờ cũng có thể nhìn xuống chúng sinh, cũng có thể trở thành lãnh tụ tập đoàn, cũng có thể có siêu xe nhà đẹp, cũng có thể ra vào yến hội cao cấp... đó là thứ mà chúng ta năm xưa có hi vọng cũng không thể, chỉ tồn tại ở tẩy bài trong mộng mà thôi."
Sở Qua đờ đãn nói: "Người khác ở †ầng lớp thấp nổi lên, là vì mọi người đều có thể giống nhau. Các cô là vì tẩy bài, khiến cho mình chiếm được vị trí cao hơn, mưu cầu lợi ích tốt hơn, sau đó cắt đứt con đường nổi lên của người khác."
"Anh không phải sao?"
Sở Qua trầm mặc.
"Từ xưa đến nay đều là như vậy, không cần phải ngại ngùng." Mễ Hiểu Lâm bình tĩnh nói: "Nếu anh cũng gần như vậy, vậy vì sao chúng ta không thể hợp tác?"
Sở Qua nói: "Hợp tác? Thù của Đỗ Liên Phong, Tê Thành Thái thì sao?"
Mễ Hiểu Lâm cười cười nói: "Phế vật chết thì chết rồi, ai bênh vực cho bọn hợ?"
"Chết rồi?"
"Chết rồi." "Cô giết."
"Ở trong mắt người khác là các người giết... đương nhiên không cần lo lắng, nếu như thật sự có thể hợp tác, là các người giết cũng chỉ sẽ tăng thêm lợi thế cho các người, có uy nhiếp người chưa đến mà tiếng đến trước."
Sở Qua thản nhiên nói: "Nếu như không hợp tác thì sao?"
Mễ Hiểu Lâm bình tĩnh trả lời: "Vậy các người quả thực sẽ rất phiền toái."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như hạng mục này..." Mễ Hiểu Lâm dương dương đắc ý chỉ tay một vòng: "Có thể nói hạng mục trước mắt này chính là lấy anh làm khởi điểm... rất quan trọng với anh đúng chứ?”
Sở Qua híp mắt không đáp.
"Rất quan trọng đúng không?" Mễ Hiểu Lâm cười nói: "Tôi biết, một tác giả viết sách không kể ngày đêm, bị vùi dập giữa chợ ba bốn năm, nấu thành một thân tất xấu... thật không dễ gì cuốn sách này mới nổi, toàn bộ bản quyền cải biên, Tạ Văn Nguyên coi trọng, công ty đãi ngộ như khách quý, tiền tài danh vọng đều ở trước mắt... chân chính gọi là mấy năm sáng tác không ai hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết."
Sở Qua xuất thần nhìn ánh đèn nhu hoà trên trân nhà, nghe lời nói của cô ta, bỗng nhiên cười nói: "Đúng, rất quan trọng... cô văn chương không tệ, miêu tả cũng rất đúng."
Mễ Hiểu Lâm mỉm cười nói: "Thế nhưng thiết nghĩ anh cũng biết, ở trên những chuyện này anh rất nhỏ bé. Tạ Văn Nguyên nguyện ý cho anh thể diện, anh có thể tính là một nòng cốt, ông ấy không tín nhiệm anh, anh chính là một người hữu danh vô thực, thậm chí ngay cả tên "nguyên tác" cũng không biết bị ném đến góc nào muốn tìm cũng khó. Cái gọi là tiền đồ như gấm đó của anh nếu tính kỹ, có thể chỉ có trăm đến vạn tiền bản quyền, những chuyện khác cũng không có liên quan gì."
Sở Qua bật cười nói: "Cô có thể ảnh hưởng đến thái độ của Tạ tổng? tôi thấy Tạ tổng vừa rồi hình như không để ý đến cô"
"Tôi chưa chắc có thể khiến ông ấy coi trọng anh, thế nhưng tôi phá chuyện cũng rất dễ dàng." Mễ Hiểu Lâm cười rất hoà ái nói: "Sẽ không có người lãnh đạo nào hi vọng nhìn thấy trong hạng mục có chuyện tỉnh ranh, động hay không động cũng gây tai hoạ."
Sở Qua vẫn giữ nụ cười, trong mắt lại ẩn chứa hàn quang. Mễ Hiểu Lâm nói: "Hà cớ gì phải biểu tình như vậy... những cái này chỉ là nói chuyện mà thôi, tôi cảm thấy anh căn bản không có lý do để từ chối hợp tác, nếu đã hợp tác, những thứ này căn bản sẽ không xảy ra..."
"Thế nhưng tôi từ chối." Sở Qua đơn giản nói ra năm chữ này."
Lời của Mễ Hiểu Lâm nghẹn ở trong cổ họng, dường như không thể tin rằng mình nghe thấy cái gì, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Anh ngay cả phương án hợp tác cũng không nghe."
"Không cần nghe" Sở Qua thản nhiên nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu."
Mễ Hiểu Lâm vẫn luôn mỉm cười cuối cùng thần sắc cũng lạnh đi.
Thu Vô Tế vẫn luôn ở bên cạnh nghe không nói lại chậm rãi nở ra nụ cười.