Chương 445: Ai không tồn tại (1)
Chương 445: Ai không tồn tại (1)Chương 445: Ai không tồn tại (1)
"Hai người ở đây à?" Tạ Văn Nguyên lúc này cầm ly rượu đi đến, cười nói: "Hai người cũng quen biết Mễ tổng à?"
Mễ Hiểu Lâm cố nặng ra vẻ tươi cười nói: "Lúc đi Nam Giang khảo sát có duyên gặp mặt một lần."
Tạ Văn Nguyên như có suy tư gật đầu nói: "Tôi nói chuyện với Sở Qua..."
Đây là quang minh chính đại đuổi người đi, trên mặt Mễ Hiểu Lâm cái gì cũng không nhìn ra được, vân nở nụ cười nói: "Vậy không làm phiền Tạ tổng nói chuyện với người trẻ nữa."
Nói xong uyển chuyển rời đi.
Tạ Văn Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong mắt có chút kinh thường, thấp giọng nói: "Bọn họ muốn tham gia vào hạng mục này, tôi không đồng ý. Đừng nói với tôi bọn họ là bạn của hai người nhé?"
Sở Qua cười nói: "Không phải. Lại nói Tạ tổng vì sao không đồng ý, hạng mục càng lôi kéo các nhà đầu tư, không phải sao?"
"Chúng tôi quả thực cần đầu tư, cũng cần tính toán đến độ nguy hiểm, thế nhưng không phải đầu tư gì cũng cần... chúng tôi cũng không đến mức bụng đói ăn quàng." Tạ Văn Nguyên ung dung nói: "Ngay cả mời minh tinh, chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ đến hình tượng phù hợp, huống hồ là người hợp tác?"
"Cho nên bọn họ là hình tượng gì?”
"Công ty đầu tư của bọn họ, phong cách cấp tiến, mạng lưới rộng khắp, giống như sói đói, Nếu có hứng thú là công ty bọn họ đầu tư, cuối cùng đều thành của bọn họ..." Tạ Văn Nguyên cười cười: "Đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt ;à chúng tôi cảm thấy có vốn nước ngoài, không muốn quá mức trộn lẫn"
Thu Vô Tế hiếu kỳ nói: "Tạ tổng không phải nói chúng ta cái này cũng có vốn Nhật, Hàn sao?"
"Tính chất cũng không giống nhau, chúng tôi là công ty hợp danh danh dứng với thực, có cổ phần lẫn nhau, kinh doanh qua lại quang minh chính đại, hơn nữa còn không can thiệp vào hoạt động của nhau. Bọn họ thì sao.." Tạ Văn Nguyên nói đến đây liền thôi, cười nói: "Cụ thể cũng không tiện nói, tóm lại tính chất của bọn họ rất loạn, xuất phát từ nguyên tắc tránh rủi ro cho hạng mục cũng sẽ không dễ dàng hợp tác."
Sở Qua lẩm bẩm nói: "Vậy còn mời bọn họ đến tiệc rượu." Tạ Văn Nguyên nghe thấy, ngạc nhiên bật cười: "Chuyện làm ăn, đâu có phân biệt rõ ràng như vậy... chúng tôi không cần đầu tư, lại làm sao biết liệu có chỗ hợp tác khác không? Giống như hoạt hình, đã nói là hợp tác với trạm hoạt hinh của quý công ty, chúng tôi vẫn mời bạn bè ở trạm khác tham dự, không biết chừng sau này còn có con đường rộng mở."
Sở Qua gật đầu, rất nhiều đạo lý không phải là không biết, chỉ có điều thế giới của mình còn cách hơi xa.
Tôi chính là gõ chữ thối...
Tạ Văn Nguyên cười nói: "Cho nên hai người cũng không cần phải nói chuyện lí nhí giống như cô dâu mới, người trẻ tuổi chân chính có ý chí tiến về phía trước, gặp mặt ở tiệc rượu là làm quen với người ta. Nào, tôi giới thiệu với cậu một chút... vị này là Trần tổng, rất có tiếng nói chung với người trẻ tuổi các cậu, :
Trần tổng bắt tay cổ vũ: "Thứ cậu nhiệt tình yêu thích, chính là cuộc sống của câu."
Sở Qua nở nụ cười sáng lạn.........
Tạ Văn Nguyên xem ra là dẫn bạn đi giao tiếp trong tiệc riệc, đối với Sở Qua mà nói là một loại hành hạ thân tâm đều mật.
May là hôm nay khả năng ghi nhớ trở nên vô cùng tốt, đến sau này vẫn là các loại đui mù, ông chủ này, giám đốc kia, dáng vẻ thế nào cũng không phân rõ được nữa rồi.
Mặt cũng cười đến sắp tê rồi, đếu cuối cùng ngoại trừ câu "ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt, phiên ngài chiếu cố nhiều hơn" ra, ngay cả cách nói mới cũng không lấy ra được.
Danh thiếp nhét một đống trong túi quần, bản thân còn không có danh thiếp để đưa lại, ngượng ngùng vô cùng.
May mà người khác cũng không để ý, một tác giả nhỏ vận khí tốt leo lên được con đường của Tạ Văn Nguyên mà thôi, khách sáo hơn chút, thật sự có lòng kết bạn có thể nói là một người cũng không có, bạn có danh thiếp hay không cũng chẳng quan trọng.
Thật sự như cá gặp nước phải là lão Chu, ở trong đó lăn lộn đến mức mặt toả hồng quang, cũng không biết là nói đến mấy khoản làm ăn rồi.
Trên thực tế loại tiệc rượu này cũng không có gì rất là quy tắc, bạn muốn sớm lui ra hoàn toàn không có ai để ý, Tạ Văn Nguyên cũng không để ý. Sở Qua liền kéo Thu Vô Tế tự mình ăn no uống đủ, ăn xong liền chuồn.
"Căn bản không phải là cuộc sống của một thế giới." Đôi bạn trẻ ra ngoài trước đi ở trên đường, Sở Qua nhìn dòng xe tấp nập, có chút thổn thức nói: "Xem ra đời này của anh không đi vào được cái gọi là 'xã hội thượng lưư' rồi."
Thu Vô Tế kéo tay hắn, mỉm cười nói: "Hái cúc đông dưới hàng rào, ung dung thấy núi Nam, mọi người đối với siêu thoát và kỳ vọng của tiên có nguyên nhân rất lớn chính là căn cứ vào môi trường tương phản. Cho nên câu chuyện trong lòng anh là tiên hiệp, không phải là viết lịch sử tranh bá."
"Vậy cũng không nhất định, những cái này cũng không ảnh hưởng đến tiểu thuyết viết thế nào, anh giống như có thể viết lịch sử tranh bá, nói không chừng cuốn sau sẽ viết." "Thế nhưng quyển này anh đâu tư Tình cảm nhất không phải sao?" "ừ... có lẽ."