Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Ai Không Tồn Tại (2)

Chương 446: Ai không tồn tại (2) Chương 446: Ai không tồn tại (2)Chương 446: Ai không tồn tại (2)

"Đây chính là tính tình của anh, bao gồm cả từ chối Mễ Hiểu Lâm." Thu Vô Tế cười nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu... Vân Tế Tông Thu Vô Tế, nguyện nghe phụ thần chỉ đạo."

"Haizz, đâu có nhiêu đạo như vậy chứ." Sở Qua lắc lắc qua lắc lại bàn tay nhỏ của nàng: "Anh lại không phải là lãnh tụ gì cả, không cần phải nhà cao nước xối nhìn vấn đề, linh khí thức tỉnh có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với thế giới căn bản không phải là chuyện anh cần suy nghĩ, đúng không? Lại không phải là tán gẫu trong nhóm, tiền lương ba nghìn còn ở đó mà quan tâm cách cục thế giới, anh có thời gian rảnh rỗi đó không bằng gõ nhiều thêm hai chữ."

Thu Vô Tế phụt cười nói: "Không phải nói thiên hạ hưng vong thất phu có trách sao? Thái độ đó của anh cũng không giống hoàn toàn không quản, không lo."

"Người khác có dị năng hay không vốn dĩ không liên quan đến anh, bọn họ muốn mưu lợi cho mình vậy cũng không liên quan đến anh. Chỉ cần không hại người, bạn có năng lực kiếm mấy nghìn tỉ thậm chí bạn đi lập quốc tôi cũng rất bội phục. Cho nên bạn chỉ cần nắm chặt mấu chốt có hại người hay không là được, kẻ này giống như là người sẽ không hại người sao?”

Thu Vô Tế cười nói: "Không giống."

"tuy rằng chuyện lão Chu nhảy lầu bọn họ phải đội nồi, thế nhưng vì sao lại đội cái nồi này, còn không phải là bởi vì lúc trước bọn họ động thủ với lão Chu sao? Nhìn trúng mỏ khoáng của người ta, không bán thì động thủ ức hiếp người, đây tính là gì?" Thần sắc của Sở Qua có chút âm trầm: "Hơn nữa cô ta nói Đỗ Liên Phong và Tê Thành Thái chết rồi... anh không biết lời cô ta nói là thật hay giả, có thể chỉ là doạ dẫm, thế nhưng thái độ đó không phải là lương thiện gì. Anh lại không tham linh khí, đầu óc hỏng rồi mới hợp tác với loại người này."

Thu Vô Tế nói: "Cho nên anh thực ra cả ba loại đều không phải."

"Đâu ra định nghĩa rõ ràng như vậy, giống như gạo còn dưỡng ra trăm loại người, bọn họ tính thứ gì còn có thể đem lòng người quy về một loại? Anh để ý liệu có ảnh hưởng đến Thu Thu nhà anh hay không, những cái khác không liên quan gì đến anh cả... anh chỉ là một tên thối gõ chữ, mấy tháng trước thu nhập chỉ có mấy nghìn tệ..."

Đang nói như vậy, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ, một chiếc xe Ferrari mui trần dừng lại bên cạnh hai người.

trong xe lộ ra nụ cười của thanh niên vừa mới đến bắt chuyện kia: "Này, mỹ nữ, lại gặp mặt rồi, đi đâu vậy? Có cần đưa cô một đoạn không?”

Ánh mắt của Thu Vô Tế vô thức quét qua chiếc xe, thấy nàng hiếu kỳ như vậy, thanh niên đó lộ ra nụ cười đắc ý, nhìn Sở Qua một cái.

Sở Qua mỉm cười cũng không để ý, người ngoài vĩnh viễn không có cách nào lý giải được Thu Thu quan sát xe là xuất phát từ thâm thái thế nào. Nàng thậm chí ngay cả xe này đáng giá bao nhiêu tiền cũng không biết, biết cũng sẽ không để ý.

Quả nhiên Thu Vô Tế rất nhanh thu hồi ánh mắt nói: "Xe này thoạt nhìn chế tác rất tốt, cũng đẹp, chỗ ngồi phía sau vẫn không thể ngồi được, thoạt nhìn cũng không thể đựng đồ gì cả."

Sở Qua bật cười nói: "Ừm."

Thanh niên: "?"

Thu Vô Tế nói: "Chiếc xe này của anh có một ghế lái phụ thôi à, làm sao đưa theo hai người bọn tôi?"

Thanh niên cười nói: "Đương nhiên chỉ đưa cô."

"à, vậy tạm biệt." Thu Vô Tế kéo tay Sở Qua, dung dăng dung dẻ bước đi.

Ferrari đi theo nói: "tiệc rượu vừa rồi chỉ là tiệc làm ăn, cũng không có thứ gì tốt, tiểu thư có hứng thú đến hội sở tốt nhất, uống chút Laffey tốt nhất không?”

Thu Vô Tế cười lạnh nói "Anh sao lại phiền phức như vậy, vừa rồi ở trong tiệc rượu còn dạng chó hình người, ra ngoài liên biến thàh chó ghẻ luôn hả?”

Thanh niên vẫn cười nói: "Đây mới có thể chứng minh tôi nhiệt tình kiên nhãn với tiểu thư."

Sở Qua cuối cùng nghe không nổi nữa nói: "Anh này, anh không nhìn thấy cô ấy có bạn trai rồi sao?"

"Bạn trai lương tháng mấy nghìn..." Thanh niên ngay cả nhìn cũng lười nhìn Sở Qua một cái nói: "Đối với tôi mà nói, đối với loại người này nhìn một cái cũng sẽ ghét bỏ bản thân nhiễm mùi bùn đất, nói thêm một câu cũng sẽ khiến cách cục của bản thân rơi xuống mười mấy tầng... hắn không có gì khác biệt với việc không tồn tại."

Sở Qua nghe thấy ngay cả tức cũng không tức, ngược lại còn cười thành tiếng.

Thu Vô Tế cũng cười.

Thanh niên đó ngơ ngác nhìn nụ cười của Thu Vô Tế, người cũng sắp sỉ ngốc rồi.

Thật sự rất đẹp... càng nhìn càng xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể đi theo một tên đàn ông lương tháng mấy nghìn chứ, mặc một bộ đồ vỉa hè, toàn thân trên dưới ngay cả trang sức cũng không có.

Lại thấy Sở Qua liếc nhìn trời đêm phía xa, trong mắt như có thâm ý nói: "Theo lý mà nói não tàn khắp nơi đều có, nhưng gấp không thể chờ như vậy cũng không nhiều, đại khái là... món điểm tâm khai vị mà người nào đó an bài đến rồi."

Thanh niên đó sửng sốt, cảm thấy vô cùng quái dị. Sao lại cảm thấy thực ra là ở trong mắt của người này, mình cũng không có khác biệt gì với việc không tồn tại...
Bình Luận (0)
Comment