Chương 447: Điểm tâm khai vị q)
Chương 447: Điểm tâm khai vị q)Chương 447: Điểm tâm khai vị q)
"Này!" Thanh niên cuối cùng cũng nghiêm mặt, gõ vào vô lăng: "Đừng ở đó giả vờ. Cho cậu mười vạn, tự mình đi."
Ánh mắt của Sở Qua dừng lại trên người hắn, cười nói: "Chỉ mười vạn à?"
Thanh niên rút ra một tấm chỉ phiếu, khinh thường nói: "Đừng có lòng tham không đáy, tôi đếm ba tiếng, mỗi tiếng trừ một nửa, sau ba tiếng còn không đi thì chỉ còn một vạn, tự mình suy nghĩ đi."
Thu Vô Tế kéo ống tay áo của Sở Qua: "Sở Qua Sở Qua, toán học của anh †a hình như có vấn đề."
Thanh niên: "..."
Sở Qua vuốt cằm: "Anh ta dùng phép trừ không dùng phép cộng có chút ý tứ... có thể học tập."
Thanh niên trầm mặt nói : "một."
Sở Qua thở dài nói: "nói thật, vị lão ca này, chúng tôi cũng không muốn trình diễn tình tiết trang bức mất mặt gì đó... bởi vì Thu Thu có người theo đuổi mới là bình thường, không có mới là kỳ quái, vốn dĩ chúng tôi sẽ không vì vậy mà tức giận. Có điều vị lão ca này, anh có thể bớt làm mấy chuyện xấu hổ như vậy đi không... cái gì mà đếm ba tiếng, văn học mạng xem nhiều quá rồi à? Tôi giới thiệu cho anh xem một cuốn "Sở Thiên Vô Tế", bổ sung trí tuệ, sau này đừng có xấu hổ như vậy nữa."
Thanh niên cũng nghe đến ngốc rồi, lại còn có người vào lúc này đề cử tiểu thuyết của mình? Cậu có biết mình đang làm cái gì không?
Hắn trực tiếp viết một tấm chỉ phiếu khác: "Một trăm vạn."
Sở Qua ngay cả nhìn cũng không nhìn, cười nói: "Lại nói lão ca, sự xuất hiện của anh thật sự là bằng chứng chứng minh cho chủ đề chúng tôi vừa mới thảo luận."
Thanh niên: "2"
Tôi ở trước mặt anh đào góc tường của anh, anh còn gác cái này lại cùng tôi thảo luận chủ đề gì?
Người này có phải là đầu óc không bình thường không.
Lại nghe thấy Sở Qua nói: "Đã từng hình thành loại cố hoá nào đó, khiến cho trong lòng rất nhiều người bất mãn, linh khí thức tỉnh là một cơ hội tẩy bài, tuy rằng trước mắt thoạt nhìn quá mức tuỳ cơ hội, tốt xấu chưa rõ... cái này bỏ đi, không phải chuyện tôi có thể quản."
Hắn nói rồi lại nói, đi đến trước đầu xe, ấn vào nắp trên mui xe, ung dung nói : "Lúc cơ hội tới người, có người muốn lật đổ cậu, nhưng có người muốn trở thành cậu, đây là suy nghĩ của bọn họ. Mà tôi không có nhiều suy nghĩ như vậy, tôi chỉ muốn các người đừng làm phiền tôi, thật sự rất phiền."
Cái này còn mẹ nó thật sự là cùng tôi lên ngựa. . . thanh niên cũng cạn lời, nói: "Xe còn đang đi, cậu không cần mạng à?”
Xe quả thực vẫn luôn chậm rãi di chuyển chậm theo bước đi của Sở Qua và Thu Vô Tế, Sở Qua ấn rồi nói chuyện cũng vừa lùi vừa nói...
Thế nhưng sau khi thanh niên hỏi ra câu này, hắn bỗng nhiên phát hiện, xe không đi nữa rồi.
Sở Qua hai chân đứng vững, không lùi vê sau nữa, ngay sau đó tiếng động cơ xình xịch, lại bị một chưởng đè xuống đó, không có cách nào tiến thêm nửa phân.
Thanh niên chậm rãi trợn tròn mắt.
Sở Qua chỉ mỉm cười, trán ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, cười nói: "Nhìn xem, không phải của cậu, lúc quan trọng không dựa vào nổi phải không?"
Thanh niên không tin tà, gia tăng chân ga.
Động cơ gào rú, vang dội cả đêm khuya, thế nhưng chiếc xe vẫn giống như mọc rễ ở đó, ngay cả một milimet cũng không thể đi về phía trước.
Thanh niên sợ hãi nhìn Sở Qua ở phía trước, đây mẹ nó vẫn là người sao?
Sở Qua thản nhiên nói: "Tôi nói, tôi chỉ muốn các người đừng làm phiên đến tôi... nếu như ngay cả yêu cầu cơ bản này cũng không thể thoả mãn, vậy tôi sẽ tiễn cậu đi xa một chút. Xem cậu còn biết nhắc nhở tôi là xe đang đi, hình như bản tâm không tính là xấu, lần này coi như bỏ qua."
Thanh niên dứt khoát tắt máy, có chút bất đắc dĩ nói: "Hoá ra là người dị năng, chẳng trách lại tự tin như vậy."
Sở Qua thu hồi lại tay ấn trên xe nói: "Không sai... dị năng những năm qua sớm đã không phải là bí mật gì nữa rồi/'vốn liếng" ở trong mắt người khác đã có nội hàm mới rồi, còn có cậu như vậy không làm rõ đối tượng liền tìm chỗ chết, cũng không dễ dàng."
"Này, cậu thật sự cho rằng tôi sợ một người dị năng à?"
Sở Qua không đáp, ngược lại nói: "Lại nói lại, không cần vốn liếng, không cần dị năng, bất luận người nào dùng mồ hôi của bản thân nhận được thù lao của mình, đều có thể tự tin. Người mất mặt là kẻ dùng gia thể phân chia giai cấp như cậu, cùng với những trí thương bị người †a coi là súng cũng không biết."
Thanh niên cảm thấy không đúng lắm, khẽ nhíu mày.