Chương 448: Điểm tâm khai vị (2)
Chương 448: Điểm tâm khai vị (2)Chương 448: Điểm tâm khai vị (2)
Sở Qua quay đầu nhìn về màn đêm phía xa, bỗng nhiên cười nói: "Mễ tổng, muốn khiến Tạ tổng cho rằng tôi là một kẻ gây sự, lừa dối loại công tử như cậu cướp phụ nữ cũng quá cấp thấp rồi, thực ra tôi cảm thấy còn không bằng cậu tự mình hạ tràng câu dân tôi, nói không chừng tôi thật sự không giữ vững được, đến lúc đó ảnh chụp đăng lên mạng, náo nhiệt lắm đó... chỉ có điều phải phiền cậu tự mình thoát khỏi, có chút không hay..."
Trong màn đêm không một tiếng người.
Sở Qua cũng không hi vọng có ai trả lời, quay người kéo Thu Vô Tế, ung dung rời đi.
Trong gió truyền đến tiếng nói chuyện của đôi tình nhân: "Anh thật sự muốn cô ta câu dẫn anh à..."
"Cứ nói như vậy..."
"Anh nói anh sẽ không giữ vững được..."
"Em có thể nắm bắt trọng điểm không?"
"Trọng điểm chính là anh muốn khiến cô ấy thoát ra trước! Em cũng nghe thấy rồi”
"Đừng có véo, anh không dễ gì mới trang bức... đợi một chút, chuyện hôm nay lẽ nào không phải là anh nên tức giận sao, câu ong dẫn bướm là ai vậy... toi rồi anh biết rồi, em đây là ác nhân trước tiên bẫy người a? Á đù, đừng chạy."
Thanh âm đi xa, hình bóng hai người một chạy một đuổi, ở dưới đèn đường cũng dân không nhìn thấy rõ nữa. Thanh niên ngồi ở trong xe, mất hồn lẩm bẩm: "Cô ấy thật sự xinh đẹp... huhuhu vì sao người bị véo không phải là mình...
Lẩm bẩm lẩm bẩm, ánh mắt của hẳn cũng có chút hung lệ, thấp giọng tự nói: "Mễ Hiểu Lâm, cô lừa dối tôi đúng không... cái gì mà tác giả mạng hạ cửu lưu, cô sẽ không biết bọn họ có dị năng ư? Muốn để tôi bị người ta đánh, đổi lại hình tượng của hắn ở trong mắt Tạ Văn Nguyên bị hạ thấp? Cái này gọi là... điểm tâm khai vị?"
Công tử ca cảm thấy ngay cả nhìn người nghèo một cái cũng sẽ dính mùi bùn đất, không có cách nào tiếp nhận được sự thật giá trị của mình ở trong lòng người khác chỉ là món ăn khai vị để đưa đi ăn đánh, vì vậy mà dẫn đến phát nộ hoả với Mễ Hiểu Lâm, ngay cả Mễ Hiểu Lâm cũng không dự tính được là nộ hoả mạnh bao nhiêu.
Đương nhiên cho dù dự tính được, cô ta cũng chưa chắc đã để trong lòng.
Công tử ăn chơi mà thôi. .......
Bên đó Thu Vô Tế chạy đến góc đường liền bị Sở Qua đuổi được, trên thực tế nửa điểm trừng phạt cũng không có, vẫn tay kéo tay dung dăng dung dẻ đi dạo.
Trên đường lớn đó, có thể trừng phạt cái gì, muốn cũng là phải đợi trở về, ừm...
Thu Vô Tế lén nhìn biểu tình của Sở Qua, Sở Qua khẽ mỉm cười, không nhìn ra được đang nghĩ gì.
Nàng không nhịn được nói: "Sức lực của anh hiện giờ lớn như vậy, ấn được chiếc xe đó mà mặt không biến sắc, tim không đập mạnh." "Giả vờ." Sở Qua bễ nghề nhìn nàng: "Em có thể không nhìn ra anh chỉ là dùng năng lực không gian vừa khéo à."
Thu Vô Tế nghiến răng: "Sở Qua anh đừng có không biết tốt xấu! Cho anh cơ hội đắc ý anh lại còn không cảm kích."
"Ai ya, chuyện này thì đắc ý gì chứ..." Sở Qua có chút thở dài: "Thực ra anh cũng không muốn dùng năng lực không gian, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện lại bớt đi con át chủ bài. Thế nhưng nếu như dùng pháp lực quá nửa là không chịu nổi, làm cho mặt đỏ tía tai cũng không thể chịu nổi..."
Thu Vô Tế dở khóc dở cười nói: "Cho nên anh là giả vờ không cần mạng đúng không?"
"Đó là đương nhiên, đầu có thể dứt nhưng kiểu tóc không thể lộn xộn, cũng có người cướp vợ rồi, cố chịu còn không phải là quan trọng nhất à?" Sở Qua mỉm cười nói: "Hơn nữa, anh cảm thấy lần này đến đây, chủ đề chính là để giả vờ làm dữ, cho dù bây giờ giấu, lập tức cũng không cần giấu nữa."
Thu Vô Tế gật đầu: "Nếu không phải là Mễ Hiểu Lâm làm loạn, em còn luôn cảm thấy lần này thật sự đến để bàn chính sự nữa, Tạ tổng bọn họ rất tốt, làm việc vô cùng có suy nghĩ, rõ ràng minh bạch. Kết quả một con ruồi bay tới, buồn nôn lốp bốp, em mới nghĩ đến ai ya, chúng ta đến đây là có chuyện khác phải làm."
"Vậy thì sớm đập chết sớm về nhà."
Còn chưa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Sở Qua liền vang lên.
Nhận điện thoại, giọng của lão Chu truyền đến: "Hai người đã chạy trốn sớm vậy rồi, sao bây giờ vân chưa về đến khách sạn vậy?”
"Ách, chúng tôi đang đi dạo, chậm trễ chút thời gian. Có chuyện sao?"
"Liên lạc được với Chung Dật rồi, hẳn ở bệnh viện, có muốn cùng đi thăm không"
Sở Qua sửng sốt: "Anh ta nằm viện sao?"
"Hắn hoặc là chết, bằng không sẽ không bị thương, có viện gì mà nằm chứ?" Lão Chu ở bên kia cười nói: "Hắn ở đó bảo vệ người khác, cậu đoán xem là ai?"
Sở Qua tâm niệm điện chuyển, lập tức kết luận: "Đỗ Liên Phong, Tê Thành Thái."
Lần này đến lượt lão Chu sửng sốt: "Này, cậu thật sự là viết tiên hiệp đấy, không phải viết tiểu thuyết phá án đâu? Sao lại chuẩn như vậy?" Sở Qua bực mình nói: "Bởi vì cả Thượng Hải này, tôi chỉ quen biết hai người này."