Chương 510: Mệnh ta do ta không do trời (2)
Chương 510: Mệnh ta do ta không do trời (2)Chương 510: Mệnh ta do ta không do trời (2)
Cái gọi là bù đắp vào lỗ hổng đang làm kia, đương nhiên là manga. thông qua manga 2D để bổ sung, thống nhất lại phong cách trước sau, bù lại một vài lỗ hổng.
Sửa đổi tình tiết là Sở Qua đích thân thao tác, vẽ tranh lại là Thu Vô Tế, về ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như Sở Qua là phụ thần, hiện giờ Thu Vô Tế có chút ý tứ của mẫu thần rồi...
Cho nên Thu Vô Tế là giai cấp phản bội mày rậm mắt to.
Quả nhiên liền nghe Tạ Cửu Tiêu nói: "Thu tông chủ, sau khi cô xưng bá Cửu Châu, ta liền trở vê Vân Tiêu, từ đây không có qua lại, chính là cảm thấy cô hàng phục thiên đạo rồi, thậm chí đang làm việc cho nó. Bằng không chò dù †rong vận mệnh thiết lập cu7ar thiên đạo Vân Tiêu Thành trở về rồi, chúng ta có tư giao cũng không có giới hạn này, vì sao lại không còn?”
Thu Vô Tế thở dài một tiếng nói: "Hoá ra là như vậy, lúc đó ngươi liên không tin tưởng ta nữa."
"Đúng... ngược lại ta càng tín nhiệm Viêm Thiên Liệt hơn, cảm thấy ý đồ phản thiên của hẳn tuyệt đối là sâu đậm nhất, không ngờ rằng..." Tạ Cửu Tiêu rất là cạn lời nhìn Viêm Thiên Liệt, muốn nói lại thôi.
Viêm Thiên Liệt vỗ bàn nói : "Lại muốn nói ta là chó đúng không."
"Không có. Tạ Cửu Tiêu nghiêm mặt nói: "Bản thân ngươi nói."
"Đù..." Viêm Thiên Liệt muốn lật bàn, Sở Qua xua xua tay: "Đợi chút, đừng cãi nhau, nói chuyện chính đi."
Viêm Thiên Liệt im lặng mà uống rượu.
Lão tử tưởng rằng là đến để đánh nhau, ai biết được là đến để nghe lải nhải.
Tuy rằng lải nhải này cũng có chút ý tứ. Tạ Cửu Tiêu tư duy rất tinh tế, quan sát cũng rất đủ, thật sự là không cùng kiểu người với mình.
Sở Qua nói: "Cho nên ngươi dùng con rối để tiếp cận Thu Vô Tế, thử thay đổi ý thức của cô ấy, mà đối với Viêm Thiên Liệt lại là lôi kéo hợp tác."
"Không sai." Tạ Cửu Tiêu nói: "Nếu phụ thần đã ở trước mặt, ta ngược lại muốn hỏi một câu, ta tự cho rằng bày xuống rất nhiều nghi trận, căn bản không thể nào tìm được người sau màn là ta, phụ thân rốt cuộc là làm thế nào mà phát hiện ra? Thật sự chính là thiên đạo giáng xuống mà có được sao? Vậy tất cả hành vi của bọn ta có phải là đều không có ý nghĩa không..."
"Ta không giáng xuống, ta đang chơi trò phá án" Sở Qua đương nhiên sẽ không đi tự bại lộ bản thân mình giáng xuống thực ra rất qua loa, khó mà phát hiện ra tất cả tình tiết của thế giới này, bản thân muốn vào thế giới này hành tẩu chủ yếu cũng là vì những cái này, nhìn tất cả mọi thứ của thế gian, mới có thể khống chế được tỉnh vi hơn.
Hắn chỉ có thể giả vờ dáng vẻ vân đạm phong khinh thản nhiên nói: "Tất cả tông môn lưu phái treen thế giới này, có loại giống như 'tê thiên chi ý, chỉ có Vân Tiêu Thành nổi bật nhất mãi ở mây xanh, cái này là thứ nhất."
Tạ Cửu Tiêu nghiêm túc nghe nói: "Thứ hai thì sao?" "Bởi vì chỉ có tư duy của 6 Tạ Cửu Tiêu sẽ tâng tâng lớp lớp như vậy, như mây như sương, nói khó nghe hơn một chút thì chính là tính cách lo trước lo sau, đàn bàn" Sở Qua rất bất đắc dĩ nói: "Thiết lập của ta... ngươi càng vòng vo, ta càng đoán là ngươi, cộng thêm tề thiên vừa ra, liền xác định được."
Tạ Cửu Tiêu im lặng.
Sở Qua nói: "Sau khi ngươi cảm ngộ được Khi Thiên Công, bản thân không dám tuỳ tiện tu tập, sợ bị ta biết, liền trước tiên đến Nam Cương, tìm Vu Thần trao đổi thuật vu cổ, thuật con rối. Ngươi học thuật con rối, là vì để gia tăng thêm cảm ngộ thao túng vận mệnh, cũng là vì để xem con rối sử dụng công pháp mới ngươi sáng lập ra có vấn đề gì hay không. Thế nhưng trong quá trình này, ngươi thay đổi rồi."
Tạ Cửu Tiêu ngước mắt nhìn hắn. Thần sắc của Sở Qua nghiêm túc: "Con rối của vu cổ, là thao túng người sống. Ngươi coi thường ý nguyện của bản thân bọn họ, áp đặt ý chí của bọn họ, lâu dần sẽ có... cảm giác thao túng chúng sinh, coi mình là thân giáng xuống và đùa giỡn, con rối trong tay chỉ là giật dây, mất đi thương xót đối với chính đạo của mình."
Tạ Cửu Tiêu chống đỡ nói: "Ngươi không phải sao? Ngươi sao lại quan tâm bọn ta nghĩ như thế nào?”
Sở Qua im lặng một hồi, thở dài nói: "Có lẽ vậy. Thế nhưng... các ngươi là do †a tạo ra, trước đó ta không biết các ngươi có ý chí của mình. Mà Lục Thiệu Đồng lại không phải là tượng người do ngươi nặn, bản thân hắn là một ngừi sống. Ngươi cho rằng ngươi đang đến gần thiên đạo, có từng nghĩ rằng, đây không phải là thiên đạo, mà là ma đạo?” Tạ Cửu Tiêu sửng sốt nghĩ một hồi lâu, rất khó phân biệt giữa thiên đạo băng lãnh và ma đạo tàn nhẫn rốt cuôc là có bao nhiêu khác biệt.
"Ngươi ném nồi cho Vu Thần, khiêu khích chiến chanh giữa Thần Châu và Nam Cương, lại có từng nghĩ đây cũng là hành động tà ma gây kiếp nạn cho chúng sinh không? Ngươi từng bước từng bước, càng đi càng sai, lòng tham đoạt thiêu đã thay thế ý tưởng phản nghịch thiên đạo của ngươi, có biết sai không?”
Tạ Cửu Tiêu bật thốt lên: "Không, ta không vu cho Vu Thần hay là có dụng ý gì khác."
"ổ, xin lắng tai nghe."
"Lúc ta làm chuyện này liền biết đây không phải là hành động đường đường chính chính, thế nhưng ta từng nghĩ, Tạ Cửu Tiêu sẽ không làm loại chuyện này, Thần Châu và Nam Cương vốn dĩ cũng không có chiến sự, nhưng nếu như làm rồi, nếu như có thì sao? Thiên đạo sẽ thế nào?" Tạ Cửu Tiêu thở dài nói: "Lúc ta nghĩ đến đây, thì cũng không còn cố ky gì nữa"
Thu Vô Tế cuối cùng cũng lên tiếng: "Đây là lý do, Tạ huynh, nó thuyết phục bản thân huynh."
Lời của Tạ Cửu Tiêu nghẹn lại ở cổ họng, sửng sốt hồi lâu mới cười khổ một tiếng nói: "Có lẽ."
Hắn chậm rãi nói: "Thực ra ta còn từng nghĩ đến một phương thức khác, cũng có thể làm được biến cố tương tư, chỉ là lúc đó không muốn... ta cảm thấy hiện giờ vừa hay."
Sở Qua nhướng mày một cái.
Cả người Tạ Cửu Tiêu còng xuống, khuôn mặt gày gò biến thành suy sụp, lại là đang tự tán tu hành.
Thanh âm của hắn bắt đầu già nua, nhẹ nhàng cười nói: "Phụ thần vừa mới nói, mệnh ta có rồi. Thế nhưng mạng của †a do ta, không do phụ thần. Bản thân ta đền mạng cho Lục Thiệu Đồng và Bích Xà Tôn Giả, đã chuộc tội nghiệt của bản thân, cũng hỏi thêm một câu, ta nói mệnh ta không có, thiên đạo có quản được không? Ha... ha ha ha..."
Hắn càng nói càng vui vẻ, cuối cùng cười điên cuồng: "Thành chủ Vân Tiêu Thành Tạ Cửu Tiêu công tham độ kiếp, chắc là một khâu quan trọng mà thiên đạo đã định, hôm nay bất ngờ kết thúc, bánh xe đã định của thế giới này thiếu mất một cái đinh gỗ, có phải là vẫn như trước kia? Ta rất mong chờ."
Tiếng cười biến mất, người đã khí tuyệt. Viêm Thiên Liệt sửng sốt nhìn Tạ Cửu Tiêu mỉm cười tự tận, một lúc sau mới thốt lên một câu: "Trong chính đạo cũng có nhân vật mà Tạ Cửu Tiêu ta bội phục."