Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 579 - Chương 578: Kẻ Đần Mâu Thuẫn (2)

Chương 578: Kẻ đần mâu thuẫn (2) Chương 578: Kẻ đần mâu thuẫn (2)Chương 578: Kẻ đần mâu thuẫn (2)

Vẫn là câu nói đó, từng giọt từng giọt, từng cọng cây ngọn cỏ, ở trong lòng càng chân thực.

Đối với ý nghĩa này mà nói, đề thăng đơn thuần đối với hắn có thể tính là chuyện không đáng giá nhất, hắn không cần đề thăng.

Ở một đêm, Sở Qua cũng cảm thấy được cực hạn, ở thêm nữa không thể không bị loạn kiếm phân thây, liền từ từ lui ra khỏi tầng ba.

Đệ tử canh cửa như nhìn thấy thân tiên.

Tiểu sư thúc tổ là kỳ tích gì, hôm qua mới cả người đầy thương tích bò ra, hôm nay ở trong đấy lâu hơn, lại chỉ có chút vết thương nhẹ mà thôi, có thể không sao đi ra ngoài rồi...

Trong này chỉ nhìn lĩnh hội, lý giải và nắm bắt của ngươi đối với kiếm pháp, mới có thể ung dung ứng đối với các loại kiếm ý khác nhau, không dựa vào tu hành, cho dù tông chủ cho ngươi tu hành quán đỉnh cũng vô dụng, nội trong một ngày làm sao có thể tăng lên nhiều lĩnh hội kiếm đạo như vậy?

"Cái đó..." Có đệ tử chật vật hỏi: "Có thể thỉnh giáo sư thúc tổ hay không, làm sao chỉ trong một ngày đã nắm rõ nhiều kiếm ý của tâng thứ ba như vậy, tiến bộ nhiều nhưa vậy?"

"Cái này à?" Sở Qua ngẩng đầu nhìn trăng, vỗ vai của đệ tử này nói: "Tìm cơ hội nhận ban thưởng của sư phụ ngươi."

Đệ tử canh cửa: "?"

Sư phụ bọn ta cũng sẽ cho ban thưởng a... Sở Qua nhìn trời, Thu Vô Tế không đến đón người, hắn lắc đầu, có chút mệt mỏi tự mình trở về chủ phong.

Huhuhu cũng không đến đón một chút, hôm nay tuy không bị thương, nhưng cũng rất mệt... em ra ngoài học lái xe anh cũng lái xe điện đến đón em...

Bay đến gần chủ phong, xa xa đã nghe thấy ở đỉnh núi truyền đến tiếng đàn.

Sở Qua sửng sốt, chậm rãi hạ xuống vách núi.

Đình đài phía trước, Thu Vô Tế ngồi ở trong đình gảy đàn.

Không phải ở trong tông môn thường thấy nàng mặc pháp y, cũng không phải kiếm trang ngày thường dùng khi hành tẩu giang hồ.

Vẫn là váy dài thướt tha như hôm qua, màu trắng nhạt do vân nghê dệt thành, ôn nhu tươi mát, giống như một tỷ tỷ xinh đẹp.

Tiếng đàn cũng không phải là réo rắt mạnh mẽ như ngày thường nàng thích đánh, thẳng vào mây xanh, giống như mũi kiếm. Mà đổi lại thành thanh u uyển chuyển, xuân phong ý ấm.

Sở Qua cảm thấy ngay cả vết thương trên người mình cũng không đau nữa, dường như tiếng đàn này có hiệu quả trị thương, nhẹ nhàng vuốt ve, thấm vào da thịt.

Nhưng trên thực tế hắn biết không có, cầm kỳ thư hoạ của Thu Vô Tế hoàn toàn không phải là tiên thuật, chỉ là kỹ nghệ.

Chỉ là ý cảnh cầm nghệ đem đến như vậy, lão bà bà một vạn tuổi đối với những kỹ xảo này đã đạt đến cực phẩm nhân gian rồi, giống như manga của nàng, có thể khiến một người hơi thông sáo nghệ như Sở Qua cũng có thể dễ dàng nhẹ nhàng cảm nhận được ý trong tiếng đàn của nàng.

Ôn nhu, hiền hoà, yêu thương, khen ngợi.

Cùng với... một vòng tình, ảan giấu ở trong thái độ của vi sư vi tỷ, lặng lẽ biểu đạt, giống như nụ hoa đón xuân chớm nở bên vách núi lúc này.

Vì vậy sắc đêm càng ôn nhu hơn.

Sở Qua đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc sáo ngọc, đặt ngang bên miệng.

Tiếng sáo nhẹ nhàng hoà vào tiếng đàn, giống như có một con bươm bướp bay múa quanh nhuy hoa, thỉnh thoảng lại dính chút phấn hoa, quấy lấy, triền miên.

Gò má của Thu Vô Tế dần dần có chút đỏ lên, nhìn hắn đang mấp máy môi.

Nhìn ở trong mắt Sở Qua, vô cùng quyến rũ.

"Boong!" tiếng đàn chợt dừng lại.

Thu Vô Tế bất đắc dĩ thở dài: "Anh đó, nói là hoà hợp, thực ra là đến quấy nhiễu. Ý cảnh đang tốt đẹp cũng bị anh làm hỏng rồi."

Sở Qua mỉm cười bước lên nói: "Hoa luôn sẽ nở mà."

"Bớt đi" Thu Vô Tế nói: 'Hôm nay biểu hiện không tệ, em phát giác được anh đã đi vào trong kiếm ý rồi, không còn là cứng nhắc ứng đối với kiếm chiêu như trước nữa."

"Ừm." Sở Qua thấp giọng nói: "Anh bỗng nhiên có chút sợ khó."

"Sao vậy." "Trọng lượng của một thế giới, không phải là thứ anh có thể nắm bắt được."

Thu Vô Tế đưa tay ấn vào dây đàn, trầm ngâm nói: "Nếu như là thế giới bình thường, có lẽ là như vậy, thế nhưng đây là thế giới của anh, tất cả mọi thứ không thể thoát ly được ý muốn của anh, anh phải có tự tin"

Sở Qua nói: "Luyện như vậy cũng không phải là kế lâu dài, sẽ rút ngắn thời gian ở lại, phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi mới đúng."

Thu Vô Tế lườm hắn: "Anh là muốn lừa cổ vũ chứ gì..."

Sở Qua cười bồi không đpá.

Thu Vô Tế dịu dàng đứng đó, đem hẳn ấn vào cột trụ bên đình: "Em mặc như vậy, có đẹp không?”

"Đẹp, đẹp lắm." "Chỉ mặc cho anh xem." Thu Vô Tế vẫn là chiêu thức dùng ngón tay đặt ở trên môi hắn khẽ lướt qua, dịu dàng nói: "Thực ra... chắc anh đã phát hiện ra rồi, quá trình anh tu luyện, cũng là quá trình nằm giữ thế giới."

"Ừm.."

"Cho nên anh nghĩ ra chưa... anh đã từng dạy em nhận biết thế giới, bản thân là đang giúp em thoát ly khỏi anh. Hôm nay em dạy anh tu hành, bản chất lại là giúp anh khống chế em" Thu Vô Tế ôn nhu nói: "Sở Qua, hai chúng ta... có phải là một đôi kẻ ngốc mâu thuẫn không?"

"Không." Sở Qua nắm lấy ngón tay của nàng, ở dưới bóng trăng, đôi mắt lấp lánh nói: "Anh chỉ cảm thấy, không có gì động lòng người hơn tình yêu."

Thu Vô Tế ghé sát môi, ở bên tai hà hơi như lan, khẽ nói: "Ai yêu anh?” Sở Qua không nói.

Môi của Thu Vô Tế chậm rãi lướt qua gò má của hắn, hôn vào môi hắn: "Biết nói chuyện... đây là phần thưởng."
Bình Luận (0)
Comment