Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 595 - Chương 594: Hiện Thực Tan Vỡ (2)

Chương 594: Hiện thực tan vỡ (2) Chương 594: Hiện thực tan vỡ (2)Chương 594: Hiện thực tan vỡ (2)

"Khụ... có chút bất ngờ, có chút bất ngờ, không sao."

"Vậy thì tốt, người trẻ tuổi cũng không phải quá xung, dễ dàng với người khác thì dễ làm việc mà." Trần Bá Trung thở dài nói: "Tác giả bản địa lại có tác phẩm được xuất bản, cũng không có ai báo cáo với chúng tôi một tiếng, công việc không hợp lệ."

"A ha ha, bản thân tôi cũng không biết, có chút đột ngột, không trách được."

"ừm... gần đây có một tác phẩm hạng mục trọng điểm quốc gia nâng đỡ lên báo, tiểu Sở xem chút xem có muốn báo không?"

Sở Qua vừa nghe còn có chút muốn: "Đó là gì? có yêu cầu gì không?" "Một, chủ đề sơn huyền cự biến thời đại mới, biểu hiện chấn hưng thôn làng khí tượng mới, nông nghiệp nông thôn hiện đại hoá thành tựu mới... hai, phục hưng dân tộc..."

Sở Qua nghe vậy đầu đây mồ hôi, chút ý niệm muốn này lập tức biến mất: "Chủ tịch Trân bỏ đi, bỏ đi, cái này chúng tôi thật sự không được, chúng tôi nói chút chuyện võ hiệp thôi, đúng, loại như Kim Dung đó, viết chấn hưng thôn Ngưu gia sao?"

Trần Bá Trung nói: "Cái đó không cần gấp, lần này không được thì lần sau. Có hành văn có thể xuất bản, lại có cơ sở người xem rộng lớn như vậy, rất có thể viết nhiều về chuyện quê hương hơn, coi như là tuyên truyền cho quê hương. Văn ngắn cũng được."

"Quê hương? Nam Giang?" "... thành phố chúng ta không gọi là Nam Giang."

"Nhưng tôi chỉ có thể viết Nam Giang."

Trần Bá Trung: "2 ? ?"

"Cái này vẫn là khí tượng quê hương, phục hưng văn hoá ư?" Sở Qua cười nói: "Được rồi, chủ tịch Trần quan tâm vãn bối và nhiệt tình với quê hương, vãn bối rất cảm kích, sau này có cơ hội sẽ tận lực thử xem."

Trần Bá Trung bỗng nhiên nói: "Lời này của cậu, từng làm nhà nước à?”

"Không, từng làm ở công ty nhà nước thôi, gần như vậy."

Trần Bá Trung trầm mặc một lúc nói: "Được, sau này lại nói."

Ý này không biết có phải là muốn bồi dưỡng một chút Sở Qua gánh vác chút việc trong tác hiệp hay không, Sở Qua cũng không muốn để ý.

Lúc trước cảm thấy xuất bản giống như hoá hư thành thực, trải qua một lần nhà xuất bản sửa đổi, tác hiệp gọi điện thoại, vân là cảm thấy đây là hai thế giới, hoặc là nói hai thời đại.

Mọi người không hiểu lẫn nhau, có khe rãnh rất sâu ở giữa.

Sở Qua có chút xuất thần dựa vào thành ghế, từ khi Thu Thu xuyên tới, cuộc sống dân dần chở nên có chút huyền ảo, đặc biệt là bản thân có thể xuyên vào trong sách, khí tức của hiện thực càng ngày càng ít, chỉ còn lại một vài củi gạo dầu muối, không lưu lại ký ức. Hôm nay đột nhiên tiếp xúc đến hiện thực điển hình này, lại vân cảm thấy có chút không quen như vậy.

Cảnh tượng đã từng thân thiết, đưa tiễn, bạn học tụ họp, hình như đã rất xa rồi, công việc học tập trước kia, càng giống như mơ.

Sau này thứ có thể tiếp xúc cũng càng không hiện thực... nghĩ như vậy, kinh lịch hôm nay cũng không tệ, tính là một ký ức hiếm có trong cuộc sống làm việc của mình.

Ngoài cửa Thu Vô Tế thò đầu vào.

Sở Qua rất nhanh phát giác thấy, cười nói: "Ra ngoài lúc nào anh cũng không biết."

Thu Vô Tế chắp tay sau lưng đi vào: "Lúc anh nói chuyện với người ta trên QQ, em đứng bên cạnh làm gì?"

Sở Qua nhìn nàng giấu tay sau lưng liền biết có chuyện, cười nói: "Đi làm gì đó?"

Thu Vô Tế có chút kỳ vọng hỏi: "Nguôi giận chưa?” "Nguôi rồi. Lại vẫn còn có chút phiền muộn thôi."

Thu Vô Tế lúc này mới đưa tay ra, lại là cuốn [Sở Thiên Vô Tế| đó: "Tuy rằng anh rất không vui, em vẫn mua nó về."

Sở Qua thấy lạ hỏi: "Chúng ta sắp in lại rồi, cái này chỉ như giấy lộn thôi, mua để kê chân bàn à?"

Thu Vô Tế thở dài nói: "Anh đó, bị chuyện này làm cho cáu rồi, đã quên mất anh muốn sách thực tế làm gì rồi sao..."

Sở Qua bừng tỉnh, mới nhớ đến vốn dĩ tìm sách thực tể là để xem xem có thể thông qua "gương tượng" này để tìm được thông đạo hai giới không, chí ít là nghiên cứu con đường.

Kết quả bị chuyện này làm nổi điên, quên sạch.

Thu Vô Tế nhét sách vào trong tay hắn nói: "Vậy thì xem lại đi, nếu không sửa tình tiết, tất cả gương tượng đối ứng của thế giới trong sách vẫn là thế giới đó của chúng ta, thử xem."

Sở Qua bật cười: "Thật sự... tận chức tận trách làm trợ lý."

"Đương nhiên." Thu Vô Tế nói: "Ông chủ có thể hành động theo cảm tính, trợ lý thì phải nhớ."

"Vậy có từng nghe nói, có việc trợ lý làm, không việc..."

Bàn chân nhỏ đạp tới.

Sở Qua chập choạng xoay người trốn, ôm ngang eo của Thu Vô Tế: "Nào, cùng nhau."
Bình Luận (0)
Comment