Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 596 - Chương 595: Tìm Kiếm Khởi Nguồn Thời Gian (1)

Chương 595: Tìm kiếm khởi nguồn thời gian (1) Chương 595: Tìm kiếm khởi nguồn thời gian (1)Chương 595: Tìm kiếm khởi nguồn thời gian (1)

Thu Vô Tế dựa vào vai của Sở Qua, tác giả và nữ chính ở cùng nhau tác giả viết nữ chính thế nào đây.

Cảm thấy rất là quái dị, cả hai đều có chút cảm giác xấu hổ, nhưng cũng có chút ngọt ngào.

Lúc này Sở Qua đã phát hiện lợi ích của câu từ bị sửa đổi ở chỗ nào rồi, phàm là nhìn thấy chỗ xấu hổ, đều có thể nói đây là người khác sửa, không phải do 1a.

Dần dần cũng thoát khỏi cảm giác diễn xuất vì bị sửa, dân dân nhập kịch.

Tình tiết vẫn là tình tiết đó, câu chuyện vẫn là câu chuyện đó, thoạt nhìn vẫn có thể nhập kịch được. Tầm nhìn của Sở Qua dân dân có chút mơ hồ, thính giác cũng có chút mơ hồ, bất tri bất giác, dường như nhìn thấy thời gian trôi xa, nhìn thấy núi xanh nước biếc, vân tế loạn tuyết năm đó.

Sở Thiên Ca đang ở bên ngoài thành trấn, cùng một nhóm bạn đi thám hiểm, đang ở phó bản cấp thấp, cố găng cho cuộc tuyển chọn nội môn sắp đến...

Hình ảnh chợt dừng lại, Thu Vô Tế ngồi xếp bằng ở trong núi, gảy đàn trong hoa tuyết bay bay.

Bên cạnh là mấy vị trưởng lão đang khom người, nghe nàng hỏi: "Tuyển chọn đệ tử ngoại môn lần này, có đệ tử nào đáng để xem không?"

Có trưởng lão hồi ứng: "Có đệ tử tên là Trình Hạo, nổi tiếng ở ngoại môn, là người nổi bật nhất mấy năm gần đây. Còn có người tên là Sở Thiên Ca cũng tạm được, nghe nói từng đánh bại đệ tử nội môn, thế nhưng bình thường không có gì đặc sắc..."

Thu Vô Tế khẽ gật đầu nói: "Chuyện cử hành thi đấu, bản toạ sẽ đích thân đến đánh giá."

Hình ảnh cũng có chút mơ hồ, thanh âm còn có chút mắc kẹt, giống như là... ở trong nhà cũ tìm được đĩa CD cũ gì đó, nhét nhiều Video vào trong đó, bên trong lộ ra nụ cười năm đó, Tề Tân đang hát "chuyện xưa theo gió'. Sau đó thanh âm kẹt một cái, thử tiến vào nhanh hơn, vừa vào một cái hình ảnh vỡ vụn, tỉnh thân lại đã là hôm nay của nhiều năm sau rồi.

Không có phó bản huyết sắc, không có núi xanh tuyết trắng.

Thu Vô Tế cao lãnh đó đang dựa vào ngực mình, đang ở bên nhau.

Sở Qua có chút xuất thân nhìn chữ trong sách, hình ảnh vừa rồi đó khiến hắn có chút tâm động thân trì.

Không ngờ rằng, thông qua gương tượng của sách thực thể, thứ tìm được lại không phải là thông đạo hai giới...

Mà là thời gian...

Chuyện xưa theo gió... thế nhưng gió này hình như có thể bắt được?

Cũng đúng... nếu nói Thiên Đạo quan sát, nhìn cũng không phải là hiện tại, cũng không chỉ là thiêu dệt tương lại.

Vốn chính là nhìn hết vạn cổ trường hà, thời gian như thoi đưa.

Nếu nói không gian thayh đổi... không gian và thời gian chắc chắn là vẫn †ồn tại, tốc độ trôi qua của thời gian hai giới vẫn luôn khác nhau, hiện tại thì sao? Nếu như không phá thời gian, làm sao thiết lập lên cây cầu nối liên, cho dù thiết lập thông đạo, hướng thông tới phải đối diện với điểm thời gian nào?

"Thú vị đấy, càng ngày càng chơi vui rồi... chẳng trách anh không tìm được con đường thiết lập thông đạo, hoá ra không chỉ là cây cầu không gian." Sở Qua lẩm bẩm nói: "Tham khảo gương tượng này, quả thực có ý tứ, có ý tứ..."

Thu Vô Tế từ trong lòng hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thần tình trầm tư của hắn.

Vừa rồi nàng cái gì cũng không nhìn thấy, đó là ý cảnh thuộc về Sở Qua. Hắn mới là Thiên Đạo, hắn mới có thể cảm nhận, nàng không phải.

Thế nhưng nàng có thể cảm nhận được biến hoá của Sở Qua, đôi mắt đó trở nên rất thâm sâu, giống như vũ trụ tỉnh không vậy, rất thần bí, rất bao la. Dường như có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, không có hỉ nộ vui buồn, thiên hà xa xôi nhìn hết nhân gian vạn cổ.

Thời khắc đó nàng cũng có thể có cảm ngộ Thiên Đạo, là thời và không biến ảo.

"Anh..." nàng do dự hỏi: "Đây là nhìn thấy thời gian ư?”

Sở Qua cúi đầu hôn lên trán nàng một cái nói: "Đúng vậy, nhìn thấy em đang ở trong sách."

Trong lòng Thu Vô Tế có chút chấn động, thấp giọng nói: "Thật sự là BG..."

Sở Qua xuất thần tự nói: "Cũng đúng... nếu như nói Thiên Đạo, trước kia thứ anh khống chế quá ít, đâu có Thiên Đạo nào rau như vậy. Hôm nay nhìn như vậy, ngược lại tìm được một chút dáng vẻ nên có rồi, anh đại khái biết được sau này nên đi như thế nào rồi, có thêm mấy phần lòng tin đối với việc thiết lập thông đạo hai giới rồi."

Thần sắc của Thu Vô Tế có chút vui mừng nói: "Cũng chính là kiểu này có tác dụng sao?"

"Có tác dụng." Sở Qua thấp giọng nói: "Tham khảo gương tượng của chiếc gương đó, nguyên lí quả thực có thể dùng ở đây... bố anh có chút khủng bố thật, cảm thấy sao lại còn thần bí hơn mẹ anh nhiều như vậy, bà ấy không phải cũng là..."

Thu Vô Tế nói: "Có lẽ bởi vì giao lưu giữa anh và lệnh đường cũng không đủ sâu, lần sau có thể hỏi sâu một chút, bà ấy nói không chừng cũng còn có thêm chút chỉ điểm"

"Ừm, có lẽ" Sở Qua vươn vai nói: "Cảm thấy tu hành không theo kịp rồi... Thiên Thiên- Thiên Thiên."

Trong căn phòng đối diện truyền đến tiếng hồi ứng tức giận: "Không nhanh như vậy đâu, ngươi tưởng đan dược cấp bậc Hoá Thần dễ luyện như vậy à? Không nói với ngươi phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày là đã không tệ rồi, chưa đến mấy canh giờ ngươi đã nghĩ luyện xong à?"

Sở Qua thấp giọng tự nói: "Sớm muộn có một ngày, anh có thể khiến thời gian này không còn là thời gian nữa”.......
Bình Luận (0)
Comment