Chương 623: Sau này sao chép các em (1)
Chương 623: Sau này sao chép các em (1)Chương 623: Sau này sao chép các em (1)
Toàn Cơ phán đoán rất chính xác.
Nàng xoay người chạy chưa được bao xa, đã nghe thấy một tiếng "bịch" cực lớn, nóc nhà của tông chủ bị phá ra một cái động lớn, tiểu sư thúc tổ kêu thảm thiết xoắn ốc thăng thiên.
Toàn Cơ sợ run cả người, mau chóng chạy trốn.
Trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tiểu sư thúc tổ rốt cuộc là sao lại vô thanh vô tức giáng xuống phía sau người tông chủ, năng lực này cũng quá khoa trương rồi, đây chính là Thiên Đạo chi lực sao?
Thu Vô Tế vừa xấu hổ vừa tức giận xông lên nóc nhà phá động hét: "Ai cho phép anh tự tiện vào phòng em! Không có quy tắc!"
Sở Qua 'vèo' một tiếng trở vê bên cạnh, cười hi hi nói: "Toàn Cơ cũng chạy rồi, không cần giả vờ..."
Thu Vô Tế bực mình dẫm vào mũi chân hẳn nói: "Ai giả vờ với anhh, chính là không được phép, không được phép!"
"Được được được, không được phép."
"Em thấy không phải Tây Môn Khánh! Bản toạ là đang xem những dòng gạch chân kia có môn đạo gì hay không!"
"Ừ ừ ừ, là xem gạch chân."
Thu Vô Tế trừng mắt với hắn một hồi, thực sự không làm gì được hắn, chỉ đành đè thấp thanh âm nói: "Theo như cách nghĩ trước đây của anh, đồ đệ Thu Vô Tế chỉ là một nhân vật trong sách, có một người như vậy mà thôi, anh ở đây làm bất kỳ chuyện gì cũng là chuyện ngoài tình tiết. Mà khoảng thời gian này là tình tiết quan trọng của người trong sách bọn em, không nên có anh tham gia vào, lúc này anh vào đây không đúng lúc, liên luy tới bất kỳ tình tiết nào cũng tương đương với tự mình làm loạn, đến lúc đó muốn viên mãn cũng khó."
"Người trong sách bọn em", cách nói này lại khiến Sở Qua có chút buồn cười: "Còn bài ngoại nữa đúng không, anh là người bên ngoài đúng không?”
Thu Vô Tế hừ một tiếng nói: "Vốn dĩ là như vậy, không nói anh là thiên ma vực ngoại đã là khá lắm rồi, chuyện của bọn em không nên có anh khua tay múa chân."
"Các em à... thật sự là ai ai cũng đủ lông đủ cánh rồi, đều có suy nghĩ riêng rồi, ừm, có suy nghĩ riêng."
Thu Vô Tế không phục nói: "Các em? Còn có ai có suy nghĩ riêng coi Thiên Đạo là người ngoài hơn em sao?”
"Con trai anh đó..." Sở Qua cười hi hi nói: "Một người là vợ anh, một người là con trai anh, đều rất giỏi."
"Ai là vợ anh..." Thu Vô Tế vô thức cứng miệng, tâm thần vẫn bị con trai hấp dân rồi: "Anh... gặp Sở Thiên Ca rồi?"
"Ừm"
"Lại thật sự gặp rồi." Thu Vô Tế xoay xoay: "Cảnh tượng thú vị như vậy lại không cho em quan sát..."
Sở Qua quay tròn nhìn nàng xoay xoay nói: "Em quên đổi hào rồi, đây là Thu tông chủ đó."
"Ờ" Thu Vô Tế lập tức đứng thẳng, nghiêm mặt nói: "Nói gì với hắn rồi?"
"Không có gì, cũng chính là tam thi mà người bản địa bọn em thích suy diễn nhất, người khác suy diễn anh là tam thi của Thiên Đạo, Sở Thiên Ca dứt khoát suy diễn hắn là tam thi của anh."
Thu Vô Tế tròn mắt nói: "Ôi, nói như vậy hình như cũng có chút phù hợp với sự thực, hắn là hình chiếu và gửi gắm của anh, nói là phân thân của anh cũng không có vấn đề gì..."
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy có chút giống, thế nhưng tính chất này suy cho cùng không phải thật sự là loại phân ra chân linh thành một người khác, nuôi lớn ở địa cầu rồi lại hút trở lại hahaha, đầu óc thật lớn."
Thu Vô Tế tranh cãi: "Sao anh lại biết là không phải?"
"Anh thử thăm dò hai ngạnh người Hoa Hạ đều biết, một cái không biết còn được, hai cái đều không biết thì khả năng không lớn, anh thấy ngay cả em cũng biết."
"Cái gì gọi là ngay cả em cũng... cái ngạnh nào?"
Sở Qua nói: "Nương tử!"
Thu Vô Tế: "À ha."
Sở Qua: "... đây là đúng rồi."
Thu Vô Tế: "... anh xác định không phải là đang chiếm tiện nghỉ của em?"
"Không phải, anh là dùng cái này để đoán. Em xem một người mới sống chung hơn nửa năm như em cũng biết."
"Được rồi hắn thật sự không phải, đi ở trên đường cũng thường xuyên nghe thấy, quảng trường bên cạnh các bác gái còn nhảy."
"Những năm này đã tính là ít rồi, dựa theo thiết lập tuổi tác trước khi hắn xuyên không đến, đó mới thật sự là đây đường đều có, tuyệt đối không thể nào chưa từng nghe."
Hai người nói đến đây, đồng thời ngậm miệng lại.
Nhìn nhau, Thu Vô Tế mới thấp giọng thở dài: "Rất đáng thương."
Sở Qua có chút bất đắc dĩ: "Góc độ không giống, đổi một góc đọ khác nghĩ xem rốt cuộc là đáng thương cái gì, bao nhiêu độc giả muốn coi mình thành hắn đó được không?"
Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Cho nên đây chính là suy nghĩ khác nhau của người bản địa bọn em và thiên ma thối ngoại vực các anh à?"
Sở Qua không cãi với nàng: "Cho nên anh cũng tạm thời không nói chân tướng với hắn, cứ để hắn trước tiên hiểu lâm như vậy đi, cũng không có gì không tốt. Tương lai chân tu đến tâm cảnh nhất định, lúc đó cũng dễ dàng loại bỏ những thứ này."
Thu Vô Tế suy nghĩ, công nhận: "Ừm, tối thiểu tình tiết gần đây không cần phải dây dưa ra thêm nữa."