Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 73 - Chương 73: Cảm Giác Tồn Tại Trên Thế Giới (2)

Chương 73: Cảm giác tồn tại trên thế giới (2) Chương 73: Cảm giác tồn tại trên thế giới (2)Chương 73: Cảm giác tồn tại trên thế giới (2)

"Có hiệu quả hay không ta cũng không dám để cho ngươi viết, nói đùa thôi. Bởi vì văn phong của chúng ta cũng không nhất trí, bị đọc giả phát hiện có người viết thay ta mới là tiêu đời, ngươi nếu thật sự muốn viết thì hãy học tập văn phong của ta trước, nếu như có thể giống được bảy tám phần thì có thể cho ngươi thử một chút. Đến lúc đó ta cảm thấy hẳn là có hiệu lực, cái thế giới kia vốn không thể phát hiện ai là kẻ đang viết, chỉ cần văn phong thống nhất và câu chuyện cứ theo lối suy nghĩ của ta mà diễn ra, thì chắc hẳn sẽ được, như vậy hẳn sẽ hữu hiệu."

Nói đến đây, Sở Qua ngập ngừng một chút, nói rất nghiêm chỉnh: "Ta vẫn cảm thấy, căn bản là phải trước sau như một thì mới có thể có hiệu lực được, có thể thuyết phục được độc giả mới có tác dụng."

Thu Vô Tế giật mình, cái góc độ này nàng chưa hề nghĩ tới, có chút do dự mà nói: "Nếu như có liên quan đến độc giả, như vậy năng lực của thế giới chúng ta cũng chịu ảnh hưởng ở một mức độ nhất định từ số lượng độc giả hay sao. Thế giới chỉ có một hai người xem và thế giới có nhiều người xem, chắc hẳn là không giống nhau."

Sở Qua suy nghĩ thật lâu, khẽ lắc đầu: "Không, không phải năng lực của thế giới, năng lực của thế giới đã được thiết định như vậy rồi, cái mức cao nhất cũng chỉ cao như vậy - là một cái nhân giới chưa thể phi thăng, cho dù có làm gì đi nữa cũng sẽ không thể thoát khỏi khuôn khổ này. Cái có thể ảnh hưởng có thể là... cảm giác tồn tại và sức ảnh hưởng."

Hắn nói như một kẻ mộng du: "Cái thế giới dưới ngòi bút của ta có thể chân thật bao nhiêu, cụ thể bao nhiêu là phải xem ở người đọc sách, càng có nhiều người đọc thì dấu ấn để lại sẽ càng nhiều, càng có đủ cảm giác tồn tại. Cũng giống như mọi người cho rằng cuối đời Hán có một người tên là Điêu Thuyền, như vậy bất luận là trong lịch sử thật sự có nàng ta hay không cũng đã không còn quan trọng nữa, cái cảm giác tồn tại của nàng so với rất nhiều người còn chân thật hơn, vậy nàng ấy chính là có sự tôn tại.

Thu Vô Tế nghe đến nỗi có chút ngây người.

Trước kia, cứ cảm thấy hắn viết xong là được, có người xem hay không cũng chẳng sao, nhưng bây giờ xem lại, dường như có chút quan hệ? "Đến một trình độ nhất định, cái thế giới kia của ngươi sẽ càng lúc càng trở nên chân thật, nhất định sẽ có sự liên thông ổn định hơn đối với cái thế giới này, ta có thể đi vào, nguyên thân của ngươi cũng có thể ra đây, thậm chí nói không chừng ta còn có thể để cho rất nhiều người vào đó." Sở Qua kết luận: "Không biết rõ đây có phải là năng lực ảnh hưởng của ta hay không, nhưng năng lực của ta có thể phát huy bao nhiêu, nhất định là có liên quan đến cái này, trợ giúp nhau mà thành."

Thu Vô Tế im lặng một lúc, buồn bã nói: "Vậy phụ thân còn không mau chóng đi đánh chữ sao!"

Sở Qua: "..."

Sở Qua khổ sở đi đánh chữ, Thu Vô Tế trốn về phòng lên mạng, lần này không xem video nữa, nàng xem những sách trước đây của Sở Qua. Là để tìm tòi văn phong của hắn ta sao?

Nhà đối diện, Nguyệt Ảnh co cuộn lại trên giường, vết thương ở bụng không biết từ khi nào đã được Thu Vô Tế trị liệu, nhưng chỉ là trị liệu đơn giản, cũng không trị vào gốc, nên vẫn cảm giác đau ê ẩm một chút.

Cô ấy trợn tròn mắt, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì, cứ như vậy, một đêm không ngủ.

Bên kia, trong hộp đêm Thần Tích.

Lâm Vũ Dương mang người tiến vào trong hộp đêm, màn múa cột trong đó đã sớm kết thúc, những vị khách đang khiêu vũ uống rượu rất bình thường, cục diện rất ôn hòa.

Có người bước lên chào đón: "Ai ya, mấy anh cảnh sát muộn như vậy còn phải vất vả làm việc sao, thật là vất vả rồi, uống chút trà nhé."

Lâm Vũ Dương không trả lời, cứ tùy ý đi một vòng cùng gã ta.

Từ khi người xuyên tường cho y biết cái hộp đêm này có hắc quyền, hai ngày nay y vẫn cứ muốn tập kích kiểm tra nơi đây.

Nhưng không xin được lệnh kiểm soát, chỉ có thể là kiểm tra thông thường để gây sự chú ý cho người phụ trách ở đây, phối hợp với Cố Nhược Ngôn tìm ra manh mối của Nguyệt Ảnh.

Lối đi của nhân viên đã bị cửa ngầm che khuất, những phương thức kiểm tra thông thường tất nhiên không thu hoạch được gì.

Ngược lại là đánh rắn động cỏ.

Lâm Vũ Dương cũng không thất vọng, không có gì là đánh rắn động cỏ cả, đối phương sớm có chuẩn bị mới đúng. Y câu được câu mất mà nghe đối phương pha trò, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn vào ánh mắt đối phương, hỏi: "Dưới mặt đất có cái gì?"

Phát động năng lực, cưỡng chế nói thật!

Đối phương mỉm cười: "Dưới mặt đất đúng là có một công trình vũ đài lên xuống, cảnh sát muốn xem sao?”

Lâm Vũ Dương nhíu mày, chẳng lẽ thật sự không có gì sao?

Y lắc lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi là ông chủ nơi đây sao, trước kia dường như không phải ngươi."

"Ừm, sản nghiệp gia tộc để lại, vừa tiếp nhận không được mấy ngày."

Trong lòng Lâm Vũ Dương hiện lên người đại diện pháp luật của hộp đêm Thần Tích, đúng là vừa mới thay đổi không được mấy ngày. Gã đúng là đang nói thật.

Người đại diện luật pháp mới này tên là Trương...

Đối phương kịp lúc tự mình giới thiệu: "Người mới chưa biết gì xin được chỉ bảo... à, tôi tên Trương Kỳ Nhân, rất mong phía cảnh sát chiếu cố nhiều hơn."
Bình Luận (0)
Comment