Chương 74: Đọc tâm (1)
Chương 74: Đọc tâm (1)Chương 74: Đọc tâm (1)
Hôm sau, trời vừa sáng, Sở Qua tiếp tục ngồi thiền tu hành, rồi sau đó lại tiếp tục chạy bộ, đứng tấn, hít đất... tắm xong bước ra cũng chỉ mới hơn 8 giờ.
Cái đồng hồ sinh học của mình càng lúc càng phát triển bình thường, bắt đầu hình thành thói quen.
Hôm qua chơi đến rất khuya, nhưng vẫn có thể thức sớm như vậy, tinh thần còn rất tốt.
Tu tiên chưa kể đến những cái khác, phương diện dưỡng sinh thật sự là rất tốt.
Cho nên một lão quái vật vạn năm vẫn có thể dưỡng ra một gương mặt trắng nõn nà, đỏ ửng, nhìn bộ dạng vị ngự tỷ lười biếng dựa vào ghế sô pha đọc sách kia, quả thật còn đẹp hơn cảnh mùa thu.
Đáng tiếc duy nhất chính là nàng đọc sách trong app điện thoại, chứ không phải là cầm quyển sách bằng giấy, nên thiếu đi một chút thi vị.
Nhưng mà, vì sao gương mặt kia càng ngày càng đỏ lên vậy?
"Tác giả này quá rác rưởi!" người đẹp tông chủ tức giận tay nắm thành đấm vung quyền lên: "Đây là người gì vậy không biết, 'ÐĐầu tiên đoạn lưu' cũng có thể dùng như vậy sao?"
**Chú thích: 'Đầu tiên đoạn lưu' là thành ngữ, ý chỉ: lực lượng đông đảo hùng mạnh; đông như kiến (nếu tất cả roi ngựa của quân lính đều ném xuống dòng sông, thì có thể thành bờ, cắt đứt được dòng sông).
Sở Qua không hiểu nàng đang xem cái gì, thuận miệng phụ họa theo: "Đúng thế, rất nhiều tác giả dùng thành ngữ lung tung, ta đã thấy nhiều nên cũng chẳng thèm so đo. Lại nói, kiến thức của ngươi cũng không tệ nha, thế mà lại biết rõ xuất xứ của câu 'Đầu tiên đoạn lưư' hay sao?"
Thu Vô Tế cười lạnh: "Ta cũng không xác định được xuất xứ của nó, nhưng ta biết rõ từ này không phải dùng trong những chuyện nam nữ như vậy!"
"," Sở Qua đột nhiên cảm giác chuyện này có chút quen tai, tròng mắt lảo đảo yên lặng rút lui.
Một khắc sau, Thu Vô Tế liền kéo bay hắn qua: "Có muốn biết cái tên tác giả rác rưởi dùng thành ngữ bậy bạ là ai không, Sở Qua đại đại?"
Sở Qua: "... tác giả này nhất định là người đẹp trai, cởi mở, ngọc thụ lâm phong, cái kĩ thuật lái máy bay cao minh này thì đứa nhỏ như ngươi hiểu cái đếch á"
"Ầm!" phi công biểu diễn lái máy bay đã gặp tai nạn thê thảm, bị đè trên ghế sô pha tứ chỉ co quắp, không nhúc nhích được.
Thu Vô Tế khí thế bộc phát: "Còn viết cái gì nữ tông chủ và nữ đệ tử trong môn cùng nhau 'hầu hại... Sở Qua đại đại thật dám nghĩ nha? Sao ngươi không đập đầu mà chết đi Sở Qua?"
Sở Qua ôm đầu: "Đó chỉ là ý dâm mà thôi, đâu phải là sự thật... không đúng, ngươi xem sách trước đây của ta làm gì? Muốn học văn phong của ta sao?"
"Ai mà muốn học cái văn phong hạ lưu này của ngươi chứ?"
"Ừm, tâm nhìn của chúng ta phải rộng hơn, phải xa hơn, ví như ngươi muốn xem văn tự đẹp đẽ và những biểu đạt tinh tế tỉ mỉ của ta, thì không nên nhìn chằm chằm vào chỗ này, phải học cũng không phải là cái này..."
"Cái văn phong rách nát kia của ngươi có gì đẹp đế hả? Ngươi đối với bản thân mình có hiểu lầm gì hay không? 'Đầu tiên đoạn lưu' đoạn đến rất đẹp ư? Hay là 'thỏ ngọc giã thuốc' rất có ý cảnh? Hay là được nữ tông chủ 'hầu hạ' giống như lạc vào tiên cảnh? Còn muốn mở rộng, mở rộng cái gì?"
"Mẹ nó... sao ta nói mà ngươi nghe không hiểu vậy..."
"Leng keng!" bên trong đang náo loạn thành một mảnh thì chuông cửa vang lên.
Hai người đều sững sốt một chút, Thu Vô Tế không dùng thần niệm, vẫn cảm thấy hẳn là Nguyệt Ảnh có việc cần nên đến đây, liền buông Sở Qua ra, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thu Vô Tế liền sững sốt, cô gái này là ai vậy?
Cô nàng kia cũng cảnh giác nghiêng đầu nhìn Sở Qua, Sở Qua cũng có cảm giác không ổn, từ trên ghế sô pha bước xuống, trông thấy cô gái ngoài cửa, hắn còn ngạc nhiên hơn cả Thu Vô Tế.
Cố ... Nhược Ngôn?
Cố Nhược Ngôn cũng ngây người ra, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc ra mở cửa, cũng đã khiến cô ấy rất chấn động, kết quả lại nhìn thấy Sở Qua xuất hiện phía sau lưng người đẹp đó, hai người mặc cái áo ngủ y như nhau, một người mặt khóc, một người mặt cười, giống như là một hành vi nghệ thuật vậy.
Trước đó không lâu còn đi xem mắt cơ mà, quay đầu lại đã ở chung với người con gái khác rồi ư? Tác giả nào cũng phong lưu như thế hay sao?
Thu Vô Tế nhìn Sở Qua, ánh mắt có chút nguy hiểm, ý tứ thắc mắc rằng cô gái này là ai vậy?
Sở Qua kịp phản ứng, vội nói: "Cố tiểu thư, cô đây là..."
Cố Nhược Ngôn cũng tỉnh táo lại, lùi về một bước, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, lại cảm thấy hành động này không có chút ý nghĩa gì, không khỏi gõ gõ đầu, cười nói: "Đi nhầm phòng. Có thể là gian nhà đối diện kia..."
Tìm Nguyệt Ảnh sao?
Quả nhiên Cố Nhược Ngôn liền nói tiếp: "Phía đối diện, có phải hay không có một cô gái ở đó, thường xuyên mặc áo đen, không thích nói chuyện."
Ngươi đã tìm đến tận đây, sợ là giấu diếm cũng vô dụng, Sở Qua dứt khoát nói: "Ta thấy ngươi cũng không xác định rõ là đối diện có phải chỉ có một người ở hay không, vậy thì làm sao tìm đến đây được?"
Cố Nhược Ngôn cười cười: "Nghe người khác nói, biết là ở tâng này, nhưng... làm rõ một chút, đối diện là một phòng đơn, còn ở đây là hai phòng ngủ một phòng khách, ta đã hiểu lầm, cảm thấy cô ấy hẳn sẽ ở chỗ tốt hơn một chút."
Những người đánh hắc quyền thường đều rất có tiền, không ai có thể nghĩ đến Nguyệt Ảnh bách chiến bách thăng kia lại ở một nơi nghèo nàn như vậy... chẳng trách dù là người xuyên tường hay Cố Nhược Ngôn đi nữa, phản ứng đầu tiên cũng là đi qua bên này, thăm dò ngôi nhà lớn hơn trước.