Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1000 - Chương 1000 - Bỏ Nhà

Chương 1000 - Bỏ Nhà
Chương 1000 - Bỏ Nhà

Chương 1000. Bỏ Nhà

Đông Phương Ly Nhân sắc mặt đỏ lên, phát hiện không ổn liền tách ra, ánh mắt đầy vẻ giận dữ túm lấy tay Dạ Kinh Đường: "Ngươi làm càn!"

Dạ Kinh Đường thấy vậy thì nháy mắt, ôm Ngây Ngốc dò hỏi: "Không vui sao?"

Đông Phương Ly Nhân vốn định tức giận nhưng nhìn thấy Dạ Kinh Đường dừng lại thật, ánh mắt lại trở nên dịu dàng tri kỷ, cơn giận bỗng nhiên tiêu tan mấy phần, ấp úng một hồi cuối cùng nói: "Ừm... dáng vẻ vừa rồi rất được, nhưng mà đừng thô lỗ như thế..."

Dạ Kinh Đường hiểu ý cười một cái, lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi, đặt Ngây Ngốc mặc mãng bào bó sát người lên đùi nhẹ nhàng vuốt eo, sau đó mới chậm rãi đưa tay lên, ngón tay vẽ vòng tròn trên đỉnh núi cực kỳ ôn nhu.

Két két ~

Đông Phương Ly Nhân sắc mặt càng đỏ hơn, thân thể căng cứng dần dần trầm tĩnh lại theo cử chỉ ôn nhu, trong lúc lơ đãng tay cũng đặt ở ngực Dạ Kinh Đường, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân mãng long.

Dạ Kinh Đường phát hiện Ngây Ngốc lại học theo hắn, trong mắt lộ ra ý cười, nghĩ ngợi còn nắn vuốt cách một lớp vải.

Đông Phương Ly Nhân giật mình, sau đó cũng học theo, tay phải vặn ngực Dạ Kinh Đường...

"A..."

"Hừ."

Lộc cộc lộc cộc ~

Xe tứ mã dừng trước cửa chính Tĩnh Vương Phủ.

Đông Phương Ly Nhân bị làm cho đầu óc choáng váng, vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh xuống xe ngựa, dẫn thị nữ đi vào vương phủ, ngẩng đầu ưỡn ngực như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chút nữa có người của Lễ bộ đến nhà đưa mấy vật phong thưởng, Dạ Kinh Đường là chủ nhân không thể nào không ra mặt, để mình Tam Nương tiếp đãi, vì thế mới trở về.

Hắn ngồi trước cửa sổ đưa mắt nhìn Ngây Ngốc đi vào vương phủ, sau đó ngồi trên xe của Ngây Ngốc về cầu Thiên Thủy đồng thời lấy một phong thư ra xem.

Thư này do Tào A Ninh thông qua cọc ngầm truyền về, trong thư nói về đại tông sư Bắc Lương Hoa Linh và đội ngũ sứ thần.

Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi dưỡng sức hơn mười ngày, thân thể khôi phục hơn phân nửa, động thủ cũng không có vấn đề nhưng Hoa Linh là đệ nhất Bắc Lương chỉ dưới tứ thánh, thanh danh chi hạ vô hư sĩ, gặp mặt vẫn có chút áp lực.

Dạ Kinh Đường cẩn thận đọc thư xong, sau đó cất đi, ngồi cạnh cửa sổ âm thầm suy tính biện pháp đối phó.

Chưa nghĩ ra cách đáp trả thì xe đã đến cầu Thiên Thủy.

Khi còn cách con đường dạo bộ một đoạn, Dạ Kinh Đường phát hiện trên đường nhỏ đối diện bờ sông có một bóng người đang lặng lẽ đi.

Bóng người mặc y phục mùa đông đỏ vàng, đeo mạng che mặt, là cách ăn mặc của nữ tử dị vực, trên vai còn đeo một cái gói nhỏ thoạt nhìn là chuẩn bị rời khỏi nhà nhưng tốc độ cũng không nhanh, dáng vẻ rất do dự.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này thì giật mình ra khỏi xe ngựa, phi thân lên, mũi chân khẽ giẫm xuống mặt sông, đáp vào cây liễu bên kia bờ: "Phạm cô nương?"

Phạm Thanh Hòa đeo gói nhỏ, tâm thần không yên dạo bước, đúng là không chú ý tới khung xe xa hoa bên kia bờ.

Đến khi có một bóng người bay tới, giọng nói quen thuộc vang lên, thân thể nàng có chút cứng đờ, cúi đầu muốn chạy.

Dư quang nhìn thấy nam tử tuấn mỹ mặc mãng bào đai lưng ngọc, đầu đội kim quan bên bờ sông thì Phạm Thanh Hòa lại sửng sốt một chút, hiển nhiên là bị cách ăn mặc đó làm cho kinh diễm, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần.

Dạ Kinh Đường phát hiện Phạm cô nương muốn bỏ nhà ra đi, trong lòng sốt ruột, vội vàng đi tới trước mặt dò hỏi: "Phạm cô nương, cô làm gì vậy? Định đi đâu?"

Phạm Thanh Hòa nhìn cách ăn mặc của Dạ Kinh Đường vài lần, đưa mắt đi chỗ khác, vẻ mặt có chút khó xử.

Đêm qua Dạ Kinh Đường bỗng nhiên mò tới giường, ấn nàng hôn cả buổi, cho dù dùng lý do gì giải thích thì hai người đều có tiếp xúc da thịt, nàng còn mặc quần áo khiến cho người ta mắc cỡ muốn chết lại bị Dạ Kinh Đường nhìn không sót gì.

Phạm Thanh Hòa vốn định cho đây là hiểu lầm, nhưng Dạ Kinh Đường lại cố ý đưa Vân Ly đi dạo phố về còn mua mấy đồ trang sức, trâm ngọc, vòng tay cho nàng nói là Dạ Kinh Đường tặng.

Phạm Thanh Hòa biết Dạ Kinh Đường không có ý xấu, nhưng nàng ở trong hậu trạch của Dạ Kinh Đường, hôn rồi, sờ rồi, nhìn rồi, còn tặng đồ trang sức dỗ dành nàng, chẳng phải là xem nàng như thê thiếp sao?

Phạm Thanh Hòa đường đường là Đông Minh đại vương, còn là trưởng bối của Dạ Kinh Đường, thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận tâm ý như vậy cũng hơi quá, nhưng không chấp nhận thì từ đây về sau hai người ở chung thế nào được?

Phạm Thanh Hòa suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên giữ chút khoảng cách, tự mình đi tìm một chỗ dừng chân, mở tiệm thuốc nhỏ gì đó, Dạ Kinh Đường bị thương, nàng lấy thân phận đại phu đến nhà mà không phải giống như thê thiếp được rước vào cửa.

Mới nãy nàng do dự là đang nghĩ có nên thương lượng với Dạ Kinh Đường rồi mới đi hay không, thấy Dạ Kinh Đường trở về, Phạm Thanh Hòa chần chờ một hồi, ra vẻ khách sáo mỉm cười nói: "Không phải ta bỏ nhà... ta ở chư bộ Tây Hải đã quen, nhà cao cửa rộng ta sống không được tự nhiên, định thuê một căn nhà gần đây. Sau này nếu ngươi cần, có thể sai nha hoàn tới bất cứ lúc nào..."

Bình Luận (0)
Comment