Chương 1001. Có Gì Cứ Nói Thẳng Ra
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì biết đêm qua mạo phạm khiến cho Phạm Thanh Hòa nghĩ nhiều.
Hắn thở dài, đưa tay ra hiệu cho nàng đi về: "Hôm qua đúng là ta sai, ta không hề có ý xúc phạm cô, chỉ là nhận lầm người, đầu óc lại không tỉnh táo... Phạm cô nương từ xa xôi vạn dặm chạy tới giúp ta, ta không tiếp đãi chu đáo còn khiến cô bị ủy khuất, trong lòng cũng không biết nên làm thế nào cho phải..."
Phạm Thanh Hòa đeo gói nhỏ, mím môi một cái, nói khẽ: "Ta là nữ nhi trong sạch, cho dù là hiểu lầm,... ta không thể ở hậu trạch nhà ngươi, sau này ta vẫn giúp ngươi, cũng không phải là phân rõ giới hạn với ngươi, ta còn muốn lấy ngươi làm chỗ dựa, che chở Đông Minh Bộ..."
Dạ Kinh Đường đúng là đuối lý, vô tình chiếm tiện nghi cũng không thể để con gái nhà người ta lấy thân báo đáp để giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại đành nói: "Căn nhà lớn, nếu không ta sắp xếp cho cô ở phòng khách? Cô vạn dặm xa xôi đến kinh thành, một mình lẻ loi sinh sống, ta đâu yên tâm được? Cho dù trong nhà không tiện thì cũng có thể chăm sóc bất cứ lúc nào, đi ra bên ngoài ở, ta e một ngày phải làm phiền hàn xá nhiều lần..."
Phạm Thanh Hòa biết Dạ Kinh Đường sẽ không cho nàng đi, nói khẽ: "Ta cũng không phải nữ tử nhu nhược tay trói gà không chặt, sẽ không ở quá xa, có gì mà không yên lòng."
Dạ Kinh Đường nói đến đây như nhớ cái gì đó, lấy thư ra cho Phạm Thanh Hòa xem: "Cũng không thể nói như vậy. Cô xem một chút, Bắc Lương vừa đưa tình báo tới, lần này người muốn giết ta là Hoa Linh, ta chưa chắc có lợi."
Phạm Thanh Hòa cầm phong thư xem vài lần, vẻ mặt lập tức ngưng trọng: "Hoa Linh cũng được mời tới... cược lớn như thế, Thiên Cơ Môn và thế lực giang hồ cũng sẽ tham dự, Bắc Lương giỏi bàng môn tả đạo, ám tiễn đả thương người, ngươi phải cực kỳ cẩn thận mới được."
Dạ Kinh Đường hơi dang tay ra: "Ta là quân nhân sinh ra ở Đại Ngụy, lần trước không có cô nhắc nhở thì ta cũng không biết Thất Tuyệt Trận là cái gì. Cô hiểu về giang hồ triều đình Bắc Lương còn giỏi cơ quan ám khí, y thuật cao siêu, lần này Bắc Lương khí thế hung hăng, Phạm cô nương không ở bên cạnh làm tham mưu cho ta, ta dù cẩn thận cũng có được gì đâu?"
Phạm Thanh Hòa hiểu thế cục bây giờ nguy hiểm như thế nào hơn tất cả mọi người.
Nếu như triều đình Bắc Lương bất chấp tất cả muốn diệt trừ Dạ Kinh Đường, như vậy chắc chắn không từ thủ đoạn, chưa nói ăn mặc, một con muỗi bay ngang qua cũng có thể là kỳ môn độc cổ Độc Sư tỉ mỉ bồi dưỡng, giết người trong vô hình.
Tuyền Cơ Chân Nhân, Tam Nương và những quân nhân Đại Ngụy này chỉ có thể đề phòng chính diện, đối với tà môn ngoại đạo ở Bắc Lương bọn họ rất khó đề phòng vạn vô nhất thất.
Phạm Thanh Hòa nghiên cứu những thứ này từ thuở nhỏ, lại trà trộn trong giang hồ Bắc Lương nhiều năm, nàng không dám nói có thể hoàn toàn đề phòng được các loại thủ đoạn ám toán, nếu muốn che chở Dạ Kinh Đường thì sợ là ngủ cũng phải ngủ chung.
Mặc dù về mặt tình cảm Phạm Thanh Hòa có chút xoắn xuýt nhưng Dạ Kinh Đường là con của Thiên Lang Vương, cháu trai Đông Minh Bộ, là người duy nhất có thể giúp cho bộ tộc thoát khỏi tình cảnh khốn đốn bây giờ, nếu như chọn giữa nàng và Dạ Kinh Đường chỉ một người được sống, cho dù nghĩ trăm phương ngàn kế nàng cũng sẽ giúp Dạ Kinh Đường còn sống.
Dù sao tình cảm chỉ liên quan đến cá nhân nàng, sinh tử của Dạ Kinh Đường thì liên quan đến ngàn vạn tộc nhân sau lưng nàng.
Nàng chết, Dạ Kinh Đường sẽ giúp nàng bảo vệ tộc nhân, Dạ Kinh Đường chết, nàng có nhiều quyết tâm thế nào chăng nữa cũng không thể thay đổi đại thế.
Phạm Thanh Hòa nghĩ rõ ràng lợi hại, ánh mắt vốn xoắn xuýt lập tức thay đổi, trả thư lại cho Dạ Kinh Đường, quay người kéo tay áo hắn đi về: "Ngươi đừng xem chuyện này như cái cớ dỗ ta về, Lương đế muốn ngươi chết, người hắn đẩy ra không chỉ một mình Hoa Linh. Từ giờ trở đi, ngươi ăn ở đều phải qua tay của ta, không nói ăn uống, ngay cả thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí..."
Dạ Kinh Đường thấy Phạm cô nương chịu về nhà, âm thầm thở phào, sợ nàng quá khẩn trương lại cười nói: "Yên tâm đi, ta luyện Dục Hỏa Đồ, không sợ độc..."
Phạm Thanh Hòa cau mày nói: "Người trong giang hồ Bắc Lương ám toán, ngươi cho rằng giống như con nít ranh Đại Ngụy chắc? Hạ độc chỉ là âm thầm, sau đó còn có các loại ám toán lòng vòng đan xen, khiến ngươi nhiễu loạn tạo cơ hội cho thích khách một kích trí mạng. Ta là người trong nghề, nếu ngươi không nghe ta an bài, như vậy còn gọi ta về làm gì?"
Dạ Kinh Đường vội vàng nói: "Ta không phải không nghe, ý là cô không cần khẩn trương như vậy, cô có an bài gì cứ nói thẳng, ta chắc chắn sẽ làm theo."
Phạm Thanh Hòa đi bên cạnh, chân thành nói: "Ăn ở các mặt đều phải chú ý. Không riêng gì ngươi, người trong nhà cũng phải cẩn thận tất cả mọi thứ bên ngoài. Bắc Lương có rất nhiều người ngã xuống vì lý do này, thích khách bán y phục cất giấu kỳ độc cho thê thiếp, thậm chí nha hoàn và gia đinh, thông qua tiếp xúc thường ngày để độc chết mục tiêu, bình thường chết một người là chết cả nhà..."