Chương 1002. Sao Cơ
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy thì nhướng mày, cảm thấy vấn đề có chút lớn:
"Ừm... lát nữa ta truyền lệnh cho Hắc Nha, cho Thái y viện chọn người kiểm nghiệm vật dụng trong nhà, Phạm cô nương hỗ trợ kiểm nghiệm những thứ tư nhân là được, có nhiều thứ không tiện để người ngoài biết..."
"Thích khách sẽ dựa theo tâm lý chọn những thứ kỳ lạ không tiện cho người ngoài xem mà ra tay, ngươi nói mấy người Tam Nương chớ có che giấu những thứ có thể tiếp xúc với ngươi, nhiều thứ tách ra thì hoàn toàn vô hại nhưng gộp lại với nhau lại là kịch độc..."
Mặc dù Dạ Kinh Đường không sợ nhưng đúng là lo lắng người bên cạnh bị vạ lây, vì thế lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Hai người đi đến đoạn đường dạo bộ chợt phát hiện ở tòa nhà phía xa có không ít người mặc quan bào đứng đợi trước cửa, đằng sau là người của Lễ bộ, phía sau có khung xe, tuấn mã buộc hoa hồng nhấc các loại hòm gỗ chứa văn vật lễ khí, đều là triều đình ban thưởng.
Bùi Tương Quân vừa biết Dạ Kinh Đường được phong tước, người của Lễ bộ lập tức đưa đồ tới còn có chút bối rối, theo Trương phu nhân đứng ở cửa ra vào, không biết nên tiếp đãi thế nào.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường mặc mãng bào màu đen bỗng dưng dẫn theo một cô nương từ chỗ rẽ trên đường đi ra, Bùi Tương Quân sửng sốt một chút sau đó vội vàng chớp mắt.
Người dẫn đầu đội ngũ là một quan lại trung niên hơn bốn mươi tuổi, để râu, tướng mạo có chút nho nhã chính là Lễ Bộ thị lang Trần Hạ Chi.
Trần Hạ Chi cũng không ngờ Quốc công gia vừa được thụ phong, tan triều lại dẫn một cô nương dị vực đi dạo phố.
Nhưng mà Quốc công có hai thiếp thất cũng bình thường, Trần Hạ Chi không lấy làm lạ, đứng xa xa chắp tay thi lễ:
"Hạ quan Trần Hạ Chi..."
"Ài! Trần đại nhân làm như vậy kỳ lắm, gọi ta Kinh Đường là được rồi."
Buổi sáng Dạ Kinh Đường bái kiến quần thần ở Thái Cực Điện, biết đó là người đứng thứ hai Lễ bộ.
Lễ Bộ thị lang không lớn như Thượng thư nhưng cũng là chức vụ quan trọng trong lục bộ, là nhân vật trong ba hàng đầu của Thái Cực Điện, tuy tước vị của Dạ Kinh Đường tăng nhưng tuổi lại quá nhỏ, vừa thụ phong mà kiêu ngạo chắc chắn sẽ bị người ta lên án, lập tức tiến lên trả lễ, khách khí nói:
"Những thứ này sai người đưa tới là được, không cần Trần đại nhân tự mình đến nhà..."
Trần Hạ Chi tới chắc chắn không phải là chỉ đưa lễ vật mà tới bàn việc công, nhìn thấy Phạm Thanh Hòa theo sau lưng một tấc cũng không rời, hắn dò hỏi:
"Vị cô nương này là?"
Phạm Thanh Hòa cũng không tiện nói mình là Đông Minh đại vương, nhưng nàng biết Bắc Lương cử quốc chi lực ám toán, không thể bỏ mặc Dạ Kinh Đường ở chung với người ngoài, hạ thấp người thi lễ:
"Thiếp thân Thanh Hòa, là hộ vệ của Dạ công tử, bái kiến Trần đại nhân."
Hộ vệ?
Trần Hạ Chi lần đầu nghe nói Bát Khôi đi ra ngoài còn có hộ vệ, trong lòng đánh giá hẳn cô nương này là thị thiếp được sủng ái nhưng còn chưa có danh phận chính thức.
Trần Hạ Chi biết Tĩnh Vương có ý với Dạ Kinh Đường, Tĩnh Vương không ngại, đương nhiên hắn sẽ không xen vào việc của người khác, chỉ quan sát vài lần rồi nói:
"Hẳn là cô nương tới từ Tây Hải Đông Minh Bộ? Đa số nữ tử ở đó đều rất xinh đẹp, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền..."
Phạm Thanh Hòa cắm trâm ngọc trên đầu, trên đó có một viên châu rất nhỏ, là hạt châu của Đông Minh Bộ, ngày thường không ai chú ý, cũng coi nó như trân châu, thấy quan lại Đại Ngụy này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được nội tình, không khỏi sinh lòng kinh ngạc.
"Trần đại nhân nhãn lực tốt."
Trần Hạ Chi là trọng thần chủ quản ngoại giao, không nói thứ đặc biệt có tiêu chí riêng như tộc châu, phương ngôn dân tục các nơi ở Bắc Lương hắn đều thuộc làu làu, nếu không làm sao được bổ nhiệm làm chủ quan đi tiếp đãi ngoại sứ.
Trần Hạ Chi khách sáo vài câu sau đó theo Dạ Kinh Đường vào nhà, dọc đường nói:
"Thánh thượng có lệnh, phái Dạ đại nhân tiếp đãi ngoại sứ. Lần này người qua là Lễ Bộ thị lang Bắc Lương Lý Tự, còn có một vài nhân vật có danh tiếng ở Yên Kinh, hơn hai ngàn người đi theo..."
Dạ Kinh Đường mời Trần Hạ Chi vào phòng khách an tọa, có chút bất ngờ hỏi:
"Nhiều người như vậy sao?"
Trần Hạ Chi nói:
"Đa số là binh lính đi theo, những người còn lại thì là môn sinh trẻ tuổi qua đây bái phỏng thỉnh giáo, nhân vật chủ chốt chỉ có mấy người. Đoàn thuyền đã tới Quảng Tế, hẳn là ngày kia sẽ đến ngoài thành, chỗ ở được sắp xếp ở sứ quán, ban đêm sẽ cử hành dạ tiệc ở Phù Dung Trì, chuyện nghênh tiếp để cho hạ nhân làm là được, chỉ cần Dạ đại nhân theo hạ quan có mặt trong dạ tiệc..."
Phạm Thanh Hòa cầm lấy ấm trà từ tay Tú Hà giả bộ như thị nữ châm trà, chen vào hỏi một câu:
"Công tử là cái gai trong mắt Bắc Lương, dự tiệc sẽ có hung hiểm hay không?"
Trần Hạ Chi biết rõ hơn cả Dạ Kinh Đường, Bắc Lương rất muốn giết hắn, bình tĩnh đáp:
"Cũng vì Bắc Lương xem Dạ đại nhân là cái gai trong mắt, Thánh thượng mới sắp xếp Dạ đại nhân tiếp đãi, trong lòng bọn họ không thoải mái thế nào chăng nữa thì trên mặt vẫn phải lễ kính với Dạ đại nhân."
"Về phần hung hiểm..."
Trần Hạ Chi nói đến đây, đảo mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Dạ đại nhân là Võ Khôi đương đại, tai mắt Hắc Nha trải dài khắp bốn phương, ngay cả buổi sáng Trần mỗ ăn mấy chén cơm cũng biết rõ vấn đề an toàn cũng không cần Trần mỗ lo chứ?"
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy thì biết là giao chuyện trị an khi đưa ngoại sứ vào kinh cho hắn phụ trách.
Nếu được sắp xếp tham dự việc này, hắn không tránh khỏi trách nhiệm trị an, nhưng trực tiếp đảm nhiệm nhiều việc, xảy ra chuyện thì một mình hắn gánh, vì thế Dạ Kinh Đường khiêm tốn:
"Hắc Nha lo chuyện trộm cướp giang hồ, mấy vụ án Hình bộ cũng rất khó nhúng tay vào, quan hệ giao bang hai nước lại càng không hiểu được, chỉ có thể phái nhân lực đi, ta nhận lệnh trợ giúp Trần đại nhân, chuyện này còn phải nhờ Trần đại nhân chỉ điểm thêm."
Chuyến này Trần Hạ Chi tới là muốn hỏi ý Dạ Kinh Đường, phân rõ chủ thứ, dù sao Dạ Kinh Đường danh tiếng quá thịnh, nếu như là chân phụ giúp lại không coi thị lang hắn ra gì, hắn cũng hết cách, chỉ có thể ôm bệnh cáo lui để Thánh thượng sai người khác làm.
Thấy Dạ Kinh Đường không làm cao, Trần Hạ Chi yên tâm rất nhiều, mỉm cười gật đầu:
"Nếu như việc này xảy ra sơ suất thì Đại Ngụy sẽ mất mặt, cả người và ta đều phải chịu trách nhiệm, đừng nói chỉ điểm, chỉ có thể đồng tâm hiệp lực."
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói về cụ thể chuyến tiếp đãi như thế nào...