Chương 999: Ngươi muốn thử cái gì? !
Giữa trưa, văn võ bá quan từ Thừa Thiên Môn nối đuôi nhau rời khỏi.
Người đến người đi trên đường, xe tứ mã hành tẩu, thị vệ Hắc Nha đi theo bên cạnh, cửa xe đóng chặt.
Trong khoang xe rộng lớn, Dạ Kinh Đường đứng thẳng, giang hai tay ra.
Trên bàn nhỏ bên cạnh, long mãng bào màu đen thêu kim sắc đặt trên đó, còn có kim ngọc đai lưng khảm mãng văn, long mãng bào có hình dáng trang sức không khác gì long mãng bào của Ngây Ngốc, nhưng mà là nam phục, nhìn rộng rãi đại khí hơn.
Đông Phương Ly Nhân và hai thị nữ đi theo cởi quan phục của Dạ Kinh Đường ra, mặc mãng bào lên người sau đó kêu hắn ngồi xuống, cẩn thận dùng kim quan buộc tóc.
Dạ Kinh Đường còn chưa đến tuổi đội quan, trong giang hồ cũng không coi trọng cái này, xưa nay đều dùng dây cột tóc buộc lên, bị Ngây Ngốc và hai nha hoàn xấu hổ giày vò, có chút bất đắc dĩ: "Sắp về nhà, cũng không phải đi tham gia đại điển, mặc chính thức như vậy làm gì?"
Đông Phương Ly Nhân đứng trước mặt, hai tay ôm mặt Dạ Kinh Đường, nghiêm túc nói: "Bản vương xem có vừa người hay không, không vừa còn phải đổi. Thân ngồi địa vị cao, phong thái phải thích hợp, hỉ nộ không lộ, ngươi tỏ vẻ lạnh nhạt một chút, ừm... giống như khi giằng co với Tư Mã Việt, vân đạm phong khinh lại không mất tự tin ngạo khí..."
Dạ Kinh Đường biết Ngây Ngốc muốn xem hắn mặc mãng bào sẽ có dáng vẻ như thế nào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thu lại nụ cười trên mặt khó nhìn ra hỉ nộ.
Con ngươi xán lạn như sao trời nhìn chằm chằm cô nương trước mặt, mày kiếm lanh lợi khiến cho gương mặt tuấn lãng trở nên có chút sắc sảo, nhìn cũng không hung dữ nhưng lại có tính xâm lược.
Thường nói 'Người nhìn vào cách ăn mặc', Dạ Kinh Đường ăn mặc theo kiểu giang hồ du hiệp, sắc mặt lạnh lùng ánh mắt sáng rực, đó là sự tự tin tuyệt đối về võ lực cá nhân.
Lúc này mặc mãng bào đặt may riêng, đầu buộc kim quan lưng đeo đai lưng ngọc chắc chắn không có khí chất giang hồ nhưng vẻ sắc bén còn đó, mang tới cho người ta cảm giác là một vương hầu 'Đại quyền trong tay, tâm tư khó dò, không được làm trái', nhìn là biết rất khó hầu hạ.
Đông Phương Ly Nhân lần đầu thấy Dạ Kinh Đường dùng ánh mắt này nhìn nàng, trong lòng run lên, vô thức phục tùng rủ mắt xuống, ngay sau đó nàng kịp phản ứng lại, đứng thẳng mấy phần, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường.
Hai thị nữ vương phủ bên cạnh không ngờ được là Dạ công tử từ trước đến nay hiền hoà hữu lễ khi trở nên lạnh lùng lại có khí chất đế vương hơn cả Tĩnh Vương.
Với dáng vẻ này, cho dù làm nhục Tĩnh Vương trong xe thì sợ là hai nàng cũng không dám lên tiếng, muốn các nàng trợ hứng không chừng các nàng còn mừng thầm...
Dạ Kinh Đường không có tâm tư cho thị nữ trợ hứng nhưng phát hiện trong nháy mắt vừa rồi Ngây Ngốc trở nên sợ hãi, lại có ý muốn làm nhục Tĩnh Vương, hắn phất tay ra hiệu.
Hai thị nữ hiểu ý, hạ thấp người thi lễ thoái lui ra khỏi toa xe.
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường dám ra lệnh cho thị nữ của nàng, trong lòng không khỏi hoảng hốt nhưng khí thế cũng không dè chừng, hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường: "Ngươi tính làm cái gì?"
Dạ Kinh Đường giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm đứng dậy, đi đến bên tai Ngây Ngốc, dáng vẻ lỗ mãng kiệt ngạo, nhìn như là vương gia xấu tính tà môn bá đạo chuẩn bị khi dễ mỹ nhân, nói ‘Ta thích dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân này của ngươi...’
Đông Phương Ly Nhân nắm chặt tay áo, định bụng nếu Dạ Kinh Đường dám phạm thượng, nàng sẽ cho hắn một bài học nhưng không ngờ Dạ Kinh Đường cường thế như vậy lại ghé sát bên tai nói: "Dáng vẻ này điện hạ có thích hay không?"
?
Đông Phương Ly Nhân sững sờ, bàn tay đang nắm chặt hơi thả lỏng một chút, lạnh nhạt đáp lại: "Cũng được. Ngươi nói chuyện thì nói, tới gần như vậy làm gì?"
Dạ Kinh Đường dán sát vào vành tai, dịu dàng nói: "Sợ đồng liêu Hắc Nha nghe thấy, không tốt cho hình tượng của điện hạ. Nếu điện hạ thích dáng vẻ này, ta thử lại lần nữa?"
Đông Phương Ly Nhân hơi nhíu mày, nghi ngờ nói: "Ngươi muốn thử cái gì?"
"Chính là ta cường thế hơn, điện hạ thích thì tiếp tục, không chấp nhận được thì ngừng. Sau đó không được tức giận, không được nhéo ta."
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ Dạ Kinh Đường muốn chiếm tiện nghi nhưng trên đường cũng rảnh rang nên gật đầu.
Dạ Kinh Đường dời khỏi tai, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu nhìn mặt Ngây Ngốc, tay trái ôm sau lưng bỗng nhiên kéo một cái.
Bịch ~
Đông Phương Ly Nhân vội vàng không kịp chuẩn bị trực tiếp đập vào trong ngực hắn, bị ôm gót chân rời mặt đất, con ngươi lập tức trừng lớn mấy phần, lòng cũng rung động theo, nhìn gương mặt lãnh ngạo gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên trong lòng lại là: ‘Ôi trời ơi, thật đẹp...’
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy bị mạo phạm nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, thậm chí còn hài lòng trợn mắt nhìn Dạ Kinh Đường: "Sau đó thì sao?"
Dạ Kinh Đường đưa tay nhấc cái cằm trơn bóng lên, cẩn thận nhìn gương mặt xinh đẹp sau đó tiến tới.
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, cảm thấy mặc dù có chút quá đáng nhưng cũng không phải lần đầu, ngẫm lại vẫn không đẩy ra.
Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc không cản lại, tay theo đà đặt lên hai ngọn núi, dùng sức nhéo một cái, lại theo eo mò xuống, động tác không chút sợ hãi.