Chương 998. Ta Ân Điển
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy Lý tể tướng cứ nói nàng phô trương lãng phí cố ý khiến cho Dạ Kinh Đường mất hết mặt mũi trước mọi người, khi Lý tướng vừa chuẩn bị phái người thúc giục liền nói xen vào: "Lý tướng, Dạ Kinh Đường không phải là triều thần, không ở ngoài điện nghe tuyên, lâm thời triệu kiến từ thành nội, còn là lần đầu vào triều, Lý tướng lại thúc giục nhiều lần như thế này..."
Lễ Bộ thị lang Trần Hạ Chi được Nữ Đế thụ ý, mấy ngày nữa sẽ dẫn Dạ Kinh Đường đi gặp người Bắc Lương, bây giờ hắn là người quan tâm tới bản lĩnh của Dạ Kinh Đường nhất liền chen miệng vào: "Dạ Kinh Đường là Võ Khôi dân gian, so với văn đàn thì chính là kim khoa Trạng Nguyên, nếu tâm tư chu đáo kỹ lưỡng thì có thể sẽ nghĩ đến khi lập công trở về sẽ được Thánh thượng triệu kiến, hẳn là nên chuẩn bị sẵn sàng..."
Bành bành.
Trần Hạ Chi đang chậm rãi nói chuyện, ngoài điện vang lên âm thanh như sấm rền.
Tiếng từ xa mà đến nghe như hàng ngàn thần tướng nhanh chân bước qua thành trì, đi tới đại điện ở giữa vương triều.
Văn võ bá quan phát hiện khác thường, tất cả đều quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nữ Đế ngồi trên long ỷ thì hơi nhíu mày.
Đạp đạp đạp...
Cấm quân trong hoàng thành phát hiện không đúng, dưới tình huống chưa biết cụ thể như thế nào, bọn họ cùng nhau lao từ trong tường thành ra, trong tay cầm khiên lớn, nhìn dáng vẻ là muốn phòng ngừa tặc tử tập kích bất ngờ.
Nhưng có thể nghe được tiếng vang thì chứng tỏ người tới rất gần.
Bành.
Sau một tiếng vang trầm, văn võ bá quan chỉ thấy một bóng người rạch ngang bầu trời tạo thành vòng xoáy trong gió tuyết, đáp xuống bên ngoài Thừa Thiên Môn.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nhìn từ xa giống như một thanh trường kiếm màu đen từ cửu thiên rơi thẳng xuống mặt đất, mang theo dư âm thổi lớp tuyết đọng trên đá trắng ra tạo thành một chỗ trống hình khuyên, ngay cả cấm quân đang chạy ra đều bị kinh hãi dừng chân.
Bóng người rơi xuống đất mang theo lực trùng kích mạnh như thế, thân thể chưa từng lung lay chút nào, nước chảy mây trôi đưa tay thi lễ: "Thần Dạ Kinh Đường yết kiến chậm trễ, xin Thánh thượng thứ tội."
Tiếng nói thanh lãnh xuyên qua phong tuyết vô biên lọt vào trong tai quần thần, rõ ràng cách hai cánh cửa thành rất xa nhưng mọi người lại nghe vô cùng rõ, không nhẹ không nặng, rất êm tai.
"Hoắc..."
Vương hầu tướng lĩnh đang có mặt ở đây không phải chưa từng nhìn thấy Võ Khôi, nhưng nhất động nhất tĩnh tạo ra cảnh đẹp ý vui như thế thì đúng là lần đầu gặp.
Mấy ngôn quan muốn nói Dạ Kinh Đường vào triều yết kiến, cử chỉ quá phô trương nhưng người ta còn ở Thừa Thiên Môn, cũng chưa vào hoàng thành, không thể nói người ta vào triều không nên chạy nhanh, vì thế miệng hết mở rồi lại đóng nhưng không nói nên lời.
Đông Phương Ly Nhân thấy dáng vẻ tiêu sái như vậy, con ngươi sáng long lanh, ưỡn ngực lên mấy phần, mở miệng đáp: "Tuyên."
"Tuyên! Dạ Kinh Đường vào điện..."
Bên ngoài Thừa Thiên Môn.
Dạ Kinh Đường lao vùn vụt tới, tuy đầu không đầy mồ hôi nhưng cũng thở dồn dập, nghe bên trong gọi vào thì đi từ cổng tò vò vào hoàng thành, đi đến Thái Cực Điện.
Lần trước tới là ở ngoài điện đánh Tào công công cứu đại mỹ nhân, trên hội trường không có ai, bây giờ thì hơn ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm.
Nếu như đổi thành người bình thường chắc chắn sẽ run chân, nhưng tối hôm qua Dạ Kinh Đường còn bị vị trong cung đó vẩy váy đùa giỡn, muốn bảo trì lòng kính sợ cũng không dễ chứ đừng nói chi là hồi hộp.
Mặc dù không hiểu rõ lễ nghi triều đình nhưng Dạ Kinh Đường đưa Ngây Ngốc tiến cung mấy lần, cũng không nghênh ngang đi ngự đạo ở giữa mà từ hành lang ngàn bậc bước vào trước đại điện nguy nga, chắp tay thi lễ sau đó mới tiến vào chính điện.
Nữ Đế ngồi phía trên, theo quy củ không thể ngẩng đầu nhìn thẳng, có ngọc tảo che chắn cũng không nhìn thấy mặt.
Dạ Kinh Đường cũng không ngẩng đầu nhìn loạn, chỉ đi tới trước mặt Ngây Ngốc đang ngẩng đầu ưỡn ngực, cúi người hành lễ nói: "Vi thần Dạ Kinh Đường bái kiến Thánh thượng."
Nữ Đế Đại Ngụy có thể là do đã quen diễn, không muốn lấy thân phận Nữ Đế nói chuyện, hơi đưa tay ra hiệu.
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, đứng dậy ra giữa đại điện, nàng lấy thánh chỉ trong khay ra khai ngôn: "Dạ Kinh Đường nghe phong."
Ở thời kì Đại Yên tiền triều, Hoàng đế đã phế bỏ lễ quỳ rườm rà, chỉ còn khi tế tự, ngày thường cùng là vái chào bái lễ, chỉ là cúi đầu, Đại Ngụy truyền thừa từ nó cũng như thế.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì hơi khom người, trong đại điện cũng trở nên yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Đông Phương Ly Nhân thân hình thẳng tắp, nhìn quần thần một chút, sau đó mới mở thánh chỉ ra, đọc lớn: "Đại Ngụy, Kiến Võ, ngày 15 tiết Hàn Nguyệt, Thánh thượng hạ chiếu chỉ: Vũ An Hầu Dạ Kinh Đường, phẩm tính cương chính, có dũng có mưu. Từ khi vào kinh đến nay, bảo vệ Tĩnh Vương ở Bạch Mã Thư Viện, phá án Ô Vương thế tử mưu phản, sau đó vào Ô Châu bắt sống phản vương, tiêu diệt vô số phản tặc, lại thề sống chết hộ thánh giá ở Ngọc Đàm Sơn Trang..."
"... nhiều lần lập kỳ công, trẫm rất vui lòng phong Dạ Kinh Đường làm Vũ An Công, ban một quận ở phía Nam làm đất phong, tử tôn đời đời kế vị, ban thưởng mãng bào đai ngọc, một tòa xe, ba bảo mã, ban thưởng quyền được đeo kiếm lên điện..."
Đông Phương Ly Nhân đọc rất rành mạch, nghiêm túc tuyên thánh chỉ tỷ tỷ chính tay viết.
Văn võ bá quan đang có mặt ở đây, lúc đầu cảm thấy sức ảnh hưởng của Dạ Kinh Đường với Tây Hải chư bộ và dân gian thì sắc phong Quốc công hơi quá, nhưng nghe Tĩnh Vương tuyên đọc xong công tích trước đây, lại cảm thấy dù không có thân phận con rơi của Thiên Lang Vương, chỉ với hộ thánh giá, bắt phản vương, phong thưởng như thế cũng không vượt quá giới hạn.
Lại nghĩ tới Dạ Kinh Đường đứng trước mặt thiên tử nghe phong tuổi chỉ hai mươi, vương hầu tướng lĩnh đang có mặt ở đây khó tránh khỏi sinh lòng cảm khái, thậm chí hơi lo lắng.
Dù sao hai mươi tuổi mà đã đi đến bước này, Nữ Đế còn không kiêng kị, sau này chắc chắn sẽ là Hoàng Hậu hoặc là Tĩnh Vương Phi.
Dạ Kinh Đường trung thành tuyệt đối, không cầu danh lợi thì tốt, nếu sau này có ý đồ xấu thì sẽ thành vấn đề lớn, hậu cung tham gia chính sự, tu hú chiếm tổ chim khách, hoàng quyền đổi chủ...
Dạ Kinh Đường duy trì dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, yên tĩnh nghe Ngây Ngốc đọc xong, hoàn toàn không nghĩ tới sức tưởng tượng của mọi người đang có mặt ở đây không hợp thói thường như thế nào.
Quyền tiền sắc, Dạ Kinh Đường miễn cưỡng chỉ có sắc, đối với những vinh hoa đặc biệt mà người bình thường cầu mười đời cũng không có được này hắn không ham lắm, sau khi nghe Ngây Ngốc tuyên đọc xong thì chắp tay nói: "Tạ ân điển của Thánh thượng."