Chương 1157: Nhạc Phụ
Chương 1157: Nhạc PhụChương 1157: Nhạc Phụ
Dạ Kinh Đường nghe kể chuyện, dưới đáy mắt hiện vẻ buồn cười. Khi từ dưới mái hiên đi về phía cửa, ngang qua cửa sổ, hắn thuận tiện theo khe cửa liếc vào bên trong.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sương trắng bay lất phất, nhìn rất là ấm áp, giữa phòng đặt một thùng nước tắm có hoa văn hình chim nhạn.
Hồng Ngọc mặc y phục cung nữ, tay cầm khăn lông đứng sau lưng Thái Hậu Nương Nương nhẹ nhàng lau chùi.
Dung mạo Thái Hậu Nương Nương xinh đẹp, làn da trắng nõn. Nàng đang ở bên cạnh cái giá treo quần áo, dang hai cánh tay, nhìn như vừa tắm rửa xong, đường cong đẫy đà vẫn còn đọng vài giọt nước.
Thái Hậu Nương Nương là nữ tử Giang Châu, vóc người tương đối nhỏ nhắn nhưng không hề gầy nhom. Bên dưới bờ vai trắng hồng chính là viên tròn với độ cong hoàn mỹ, đỏ bừng như anh đào, còn vương giọt nước, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Lưng và bụng bằng phẳng hợp lại thành một, lui xuống chút lại tách ra một lần nữa biến thành trăng tròn màu trắng như tuyết căng tràn, hai chân chụm lại không thấy được bất kỳ kẽ hở nào, từ trên xuống dưới để lộ ra sự săn chắc và mềm mại!
Đột nhiên bước chân Dạ Kinh Đường ngừng một lát, quả thật không ngờ trong phòng sẽ thấy cảnh này, nhận ra bản thân không đúng nên nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Chim Chim đậu trên bờ vai, đột nhiên nhìn thấy Đường Đường lộ ra dáng vẻ có tật giật mình, có chút mờ mịt quay đầu. Nó cũng muốn nhìn vào trong phòng một chút, kết quả lại bị một bàn tay trực tiếp che đầu lại, không khỏi đập cánh: "Chít chít?"
Âm thanh vừa phát ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Dạ Kinh Đường cố gắng trấn định bản thân đi tới trước cửa, đưa tay gõ nhẹ: Cốc cốc -
"Thái Hậu Nương Nương?”
Trong phòng lập tức vang lên âm thanh huyên náo, tay chân luống cuống, còn có tiếng xì xào bàn tán của hai người: "Dạ công tử sẽ không nhìn lén ở cửa sổ chứ?”
"Nói bậy cái gì đó? Dạ Kinh Đường không phải loại người như vậy. .. Vả lại ngươi mặc xiêm y còn sợ cái gì?"
"Nô tỳ mặc, nhưng nương nương không có mặc.'
"Ngươi im miệng!"
Dạ Kinh Đường đứng trước cửa đợi một lúc thì có tiếng bước chân tiến đến gần, tiếp đó cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là Hồng Ngọc mặc y phục cung nữ, đáy mắt rõ ràng mang theo vài tia nghi ngờ, sau khi nhìn hắn một cái thì lập tức cúi người thi lễ: "Dạ công tử, người đến đây từ lúc nào?”
"Mới tới. Thái Hậu Nương Nương ở bên trong?” "Ở đây.
Hồng Ngọc nói hai câu thì tự giác ôm lấy con chim ăn mày chạy đến phòng bên cạnh lấy thức ăn cho nó ăn.
Dạ Kinh Đường đứng ở cửa dõi mắt nhìn theo, đến khi Hồng Ngọc chạy vào phòng mới ho nhẹ một tiếng đi vào trong.
Phía sau cửa phòng là gian ngoài, Thái Hậu Nương Nương đã ra khỏi phòng tắm, mặc thường phục màu đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên bàn trà. Vẻ mặt đoan trang nhã nhặn giống như lúc buông rèm nhiếp chính nhưng đáy mắt lại mang theo ba phần thẹn thùng xấu hổ, Dạ Kinh Đường vừa vào cửa thì lập tức mở miệng: "Đóng cửa lại."
nẠ"
Dạ Kinh Đường quay đầu đóng cửa, kết quả còn chưa kịp quay lại đã nghe có tiếng bước chân từ phía sau chạy tới, sau đó có cú đấm nhỏ nện xuống lưng: "Dạ Kinh Đường, ngươi càng ngày càng càn rỡ. Hồng Ngọc ở đây, sao ngươi dám nhìn lén Bổn cung tắm?”
Dạ Kinh Đường ngoảnh đầu lại, nơi này chỉ có hai người nên hắn thả lỏng hơn rất nhiều, đưa tay lên nhéo khuôn mặt trắng nõn non mềm đáp: "Ta không nhìn lén, chỉ tình cờ đi ngang qua thuận tiện liếc nhìn chút thôi."
"Đây còn không phải là nhìn lén?"
Thái Hậu Nương Nương bắt lấy cổ tay Dạ Kinh Đường, nghiêm túc nói: "Ngươi đã trông thấy cái gì?
Dạ Kinh Đường cảm thấy lời này nghe thật quen tai, dìu Thái Hậu Nương Nương đi tới bàn trà bên cạnh giường ngồi xuống, châm trà: "A a, ta cũng không thấy cái gì. Uống ly trà cho bớt giận, chỉ là vô tình thôi.”
Thái Hậu Nương Nương có cảm giác từ đầu đến chân đều đã bị Dạ Kinh Đường nhìn sạch sẽ, gò má nóng rực.
Nhưng mà sờ cũng đã sờ, nhìn một chút cũng không tính là chuyện gì lớn. Vì thế Thái Hậu Nương Nương cũng không tiếp tục hưng sư vấn tội, chẳng qua là ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hừ nhẹ: "Hôm qua ngươi giải vây cho phụ thân, vốn bổn cung còn định cảm ơn ngươi. Nhưng nếu ngươi đã tự mình nhận lấy phần thưởng, chuyện này thôi vậy, hừ."
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng: "Tốt xấu gì Tân Quốc Công cũng coi như là nhạc phụ của ta. Người bị người khác gièm pha, ta mở miệng lên tiếng bảo vệ là chuyện đương nhiên. Không mở miệng mới thật sự có lỗi với Thái Hậu Nương Nương, sao có thể bảo nương nương cảm ơn được."
Nhạc phụ...
Thái Hậu Nương Nương nghe từ này, trong lòng cảm giác có chút không đúng. Tuy nàng ấy rất muốn quang minh chính đại gả cho Dạ Kinh Đường. Nhưng thân là Thái hậu một nước, nhi nữ Tần gia, nuôi Dạ Kinh Đường như một tiểu tình lang thì có thể. Còn muốn quang minh chính đại gả vào Dạ gia là chuyện khó hơn lên trời.