Chương 1158: Ăn Rất Ngon Sao
Chương 1158: Ăn Rất Ngon SaoChương 1158: Ăn Rất Ngon Sao
Thấy Dạ Kinh Đường đối đãi với phụ thân nàng giống nhạc phụ, Thái Hậu Nương Nương lặng lẽ thở dài, nghiêng đầu tựa vào bả vai hắn: "Nhiều nhất thì bổn cung với ngươi cũng chỉ có thể tới bước này, ngươi gọi nhạc phụ nhưng phụ mẫu ta không thể nào biết được tâm ý của ngươi. Ai nha. .. Thật ra phụ thân ta thương yêu đau lòng vì ta nhất, nếu như năm đó có lựa chọn khác, chắc chắn người sẽ không đưa ta đến kinh thành làm Hoàng Hậu."
"Nhưng Tần gia nắm giữ binh quyền, lại không có quan hệ thân thích với hoàng tộc. Lúc ấy có tin đồn trưởng tử của Hoàng Đế cai quản đất nước, có ý đồ thu thập binh quyền. Việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi chắc chắn là xử lý Tân gia và Vương gia ở Nhai Châu."
"Hai nhà Tần Vương rất có vị thế trong quân ngũ, không có binh quyền nhất định sẽ không có kết cục tốt. Phụ thân ta vì để vượt qua cửa ải khó khăn này chỉ có thể đưa ta đến kinh thành, nghĩ rằng sau khi trưởng tử của Hoàng Đế lên ngôi, ta có thể dùng thân phận Thái Hậu giữ lại Tần gia, nhưng chưa từng nghĩ tới việc Tiên Đế sẽ băng hà giữa chừng...
Dạ Kinh Đường cũng có thể nhìn ra Tân Quốc Công không phải là hạng người dã tâm bừng bừng, nghe Thái Hậu Nương Nương nói những điều này, hắn giơ tay lên ôm bả vai nàng: “Chuyện sau này giao cho ta xử lý, nương nương cứ vui vẻ sống qua ngày, có nguyện vọng gì cứ nói với ta. Ta đã nói sẽ dẫn nương nương về Giang Châu thăm người thân, lúc này mới qua nửa tháng đã ngồi ở nhà, không lừa gạt nương nương chứ?"
Thái Hậu Nương Nương cảm thấy Dạ Kinh Đường làm việc quả thật rất thần tốc, mặc dù không hiểu tại sao Nữ Đế lại đi theo khiến cho nàng không thể ôm ấp tên hộ vệ biến thái này cả ngày, nhưng có thể trở về thăm quê hương một thời gian đã là chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Trong lòng nàng vẫn vô cùng vui vẻ, lập tức ngẩng mặt lên: "Ngươi có lòng là được, kỳ thực ta cũng không có quá nhiều nguyện vọng, coi như không thể công khai xuất giá, sau này thì học trong sách. Đột nhiên bổn cung không còn nữa, ngươi lại đến mộ đào bổn cung lên."
"Đừng nói những thứ xui xẻo này."
Dạ Kinh Đường cúi đầu hôn lên môi, chặn lời nói lại, tay cũng tự giác đưa vào trong vòng ngực ấm áp.
Kết quả sờ một cái mới phát hiện, vừa rồi Thái Hậu Nương Nương gấp gáp mặc y phục nên chỉ mặc y phục bên ngoài, bên trong lại trống rỗng, còn có chút ẩm ướt. ..
Thái Hậu Nương Nương cũng giật mình, sắc mặt đỏ lên nhưng lại không tránh né. Chẳng qua là dựa vào bờ vai hắn thấp giọng nói: "Ta chỉ cho ngươi làm ấm tay một chút, ngươi chớ được voi đòi tiên, chuyện nhìn lén vừa rồi ta còn chưa nói ngươi đâu."
Dạ Kinh Đường thấy báu vật sưởi ấm tay không phản kháng, dĩ nhiên là ngựa quen đường cũ, lặng lẽ vén cổ áo màu đỏ nhạt, lấy gò bồng bên trái ra.
Bốp -
Thái Hậu Nương Nương không kịp đề phòng, vội vàng giơ tay lên che lại, hơi nổi nóng: "Dạ Kinh Đường! Tại sao ngươi lại như vậy? Bổn cung nói chỉ cho ngươi làm ấm tay." "Ta chỉ nhìn một chút, ngoan, đừng nhúc nhích."
Dạ Kinh Đường nắm cổ tay nàng ấy nhẹ nhàng kéo ra, dựa theo ánh nến cẩn thận thưởng thức.
Thái Hậu Nương Nương chưa từng trải qua loại tình huống túng quấn này, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy toàn thân cũng nóng hừng hực. Nàng cắn môi dưới nghiêng đầu nhìn vê ánh nến, yên lặng chịu đựng. Nếu hơi mờ ảo một chút, có lẽ là sợ co rút khó coi, còn hơi thẳng người thì dáng vẻ tự nhiên chút.
Nhưng Thái Hậu Nương Nương vẫn xem thường cái nết được voi đòi tiên của tên hộ vệ biến thái này, nàng mới vừa thích ứng được một chút lập tức phát hiện Dạ Kinh Đường bên cạnh hơi cúi đầu.
"A."
Không thể nói rõ được cảm xúc truyền tới là gì, thân thể Thái Hậu Nương Nương run một cái, chân cũng duỗi ra. Muốn đẩy đầu Dạ Kinh Đường ra nhưng không đẩy được, chỉ có thể vô lực đánh lên hai bả vai, giọng kìm nén: "Bình thường Dạ Kinh Đường ngươi tốt như vậy, tại sao lại lén lút làm thế? Bổn cung hối hận rồi, ngươi có tin hay không?"
Dạ Kinh Đường là loại người không thể kiêm chế được, thấy mình bắt nạt Thái Hậu Nương Nương hơi quá bèn ngậm miệng ngẩng đầu lên, đè lại ý nghĩ xấu xa trong lòng, sửa sang lại vạt áo: "Chỉ đùa một chút thôi."
Ngươi bảo cái này gọi là đùa?
Thái Hậu Nương Nương đều sắp bị ngậm cho mềm nhữn, nàng ôm ngực, kìm nén hết nửa ngày mới đè xuống ý nghĩ đen tối, tỏ vẻ giận dỗi hỏi: "Ngươi cũng không phải là con nít miệng còn hôi sữa, sao có thể như vậy? Ăn rất ngon sao?"
Mắt Dạ Kinh Đường nháy một cái, gật đầu ừ một tiếng, sau đó còn bổ sung: 'Không tin người nếm thử một chút!"
Thái Hậu Nương Nương bĩu môi không ý kiến nhưng lời giải thích xấu hổ như vậy, sao nàng ấy có thể tiếp nhận.
Nàng vội vàng ngậm miệng nghiêng đầu tránh né: "Dạ Kinh Đường, ngươi càn rỡ. ... Ô."
Hai người cứ cãi nhau âm ï như vậy, cũng không biết đã náo loạn bao lâu.
Trong lúc Dạ Kinh Đường vui vẻ chịu đựng bị Thái Hậu Nương Nương bắt nạt không dám lên tiếng. Bỗng nhiên trong tâm thức lóe lên một cái cảm giác tình huống bên ngoài có gì đó không đúng.