Chương 1159: Tâm Sự
Chương 1159: Tâm SựChương 1159: Tâm Sự
Vù vù -
Tí tách tí tách -
Mưa gió vỗ vào cửa sổ, che đi tất cả hơi thở bên ngoài, nhìn giống đêm mưa yên ả như thường.
Dạ Kinh Đường có thể cảm giác được những chỉ tiết nhỏ mà người thường không có cách nào chú ý tới. Ví như bên ngoài mưa gió lay động, như bức rèm bị gió thổi bay phấp phới, mà nguồn gốc của sóng gió hình như ở rất xa bờ sông.
Mặt Thái Hậu Nương Nương đỏ như máu, đang uốn tới ẹo lui bảo Dạ Kinh Đường không được làm bậy lại đột nhiên phát hiện Dạ Kinh Đường ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, hiện ra sắc mặt lạnh lùng khiến người khác chỉ cần liếc mắt nhìn thì khó mà quên được, có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không có gì, ta ra ngoài xem một chút, nương nương mau đi nghỉ ngơi sớm."
"Hả... 2?"
Âm ầm -
Mưa rơi lớn dần, một tia sấm sét xuyên qua giữa đám mây đen phút chốc chiếu sáng trời đất mênh mông.
Trên bến tàu ngoài thành Giang Châu, nước mưa rửa trôi mọi dấu vết xe ngựa lưu lại lúc ban ngày. Nước bẩn lan tràn khỏi mương tụ lại thành dòng suối nhỏ, lá cờ của quán rượu bị thấm ướt tung bay mạnh mãẽ trong gió. Bên trong tửu lâu thỉnh thoảng có thể nghe được lời nói hùng hùng hổ hổ của vài lữ khách giang hồ: "Cái thời tiết quỷ quái này, sao bỗng nhiên lại mưa lớn như vậy chứ." Trong trà lầu, lão chưởng quỹ lớn tuổi đang đun nước nóng trên bếp lò, tán dóc với khách giang hồ trú mưa dưới mái hiên câu được câu mất: "Đêm đã khuya rồi, sao tráng sĩ uống trà một mình ở đây vậy? Đợi người sao?"
"Thê tử đi theo người khác, không ngủ được."
"Hả. .. ? Đúng vậy... Giang hồ chính là người đến người đi, không để lối về, gặp nhau đều là khách qua đường. Thay vì nhớ mong thứ đã từng, không bằng mong đợi tương lai. Chỉ cân không ngừng tiến về phía trước luôn có thể gặp được nữ nhân xinh đẹp hơn, hoặc là bằng hữu tri kỷ. . “
"Thoạt nhìn lão chưởng quỹ là người từng trải, cũng đã từng trải nghiệm giang hồ sao?”
"Thân ở trên bến tàu với ở trong giang hồ, chẳng qua chỉ khác ngươi nhìn sông núi bốn biển, ta nhìn khách khứa bốn biển mà thôi."
'Haha.. .
Mưa gió đùng đùng nhưng phía dưới mái hiên vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tiết Bạch Cẩm đã thay xiêm y xong, đầu đội nón lá ngồi trước bàn, gỡ mặt nạ xuống, gương mặt ẩn khuất trong bóng tối, bưng một chén trà xanh nhấm nháp, ánh mắt quan sát lão chưởng quỹ trong quán trà. Nhìn tuổi tác lão chưởng quỹ khoảng tâm sáu mươi trở lên, hai bên tóc mai đã có màu muối tiêu, ánh mắt cũng mơ màng. Không có chỗ nào đặc biệt, có vẻ đã cắm rễ ở bến tàu rất lâu.
Tiết Bạch Cẩm luôn có cảm giác lão chưởng quỹ này không giống như vẻ bề ngoài, tựa như trân Hoàng Tuyền bên bờ Vân Mộng Trạch vậy. Bên ngoài nhìn giống một người dân bình thường, thực ra tất cả đều là người đã mai danh ẩn tích trên giang hồ. Có người bị ái tình làm tổn thương, có người đã nhìn thấu thế sự. Không nhất thiết phải có nhiều cao thủ nhưng đối với những người vẫn còn hành tẩu trên giang hồ mà nói, đều được gọi là cao nhân.
Tiết Bạch Cẩm đã đi lại trong giang hồ rất lâu, từ một nữ hiệp nhỏ bé còn non nớt trở thành người đứng đầu giang hồ Chân Sơn, vốn cảm thấy bởi vì bản thân vô địch mà cô đơn, không ai sánh vai.
Nhưng sau chuyến đi này, tâm tình Tiết Bạch Cẩm lại phát sinh biến hóa. Nàng cảm thấy có lẽ giang hồ chỉ là một ao cá nhỏ. Con rồng lớn chân chính đều ở giữa phố phường sơn dã; mà giữa trời đất mênh mông này, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu con rồng, đến loại cảnh giới nào, nàng hoàn toàn không đoán ra được.
Tôn Vô Cực từng nói với Dạ Kinh Đường, người khác đặt chân lên đỉnh núi là điểm cuối, còn đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ mới vừa bắt đầu.
Những lời này Phụng Quan Thành cũng từng nói với Tiết Bạch Cẩm, lúc đầu nàng không hiểu, nhưng bây giờ coi như đã lần mò được chút đạo lý. Dưới núi là võ đạo, trên núi có thể đã không quan tâm tới chữ vỡ, chỉ còn lại chữ 'đạo.
Sức người là có hạn, nhưng hiển nhiên thiên đạo là vô hạn, ba vị tiên trên núi đối với giang hồ thế tục mà nói đã là thân tiên sống. Nhưng ở trong mắt bọn họ có thể chỉ là người tiên phong mới vừa tiếp xúc với bê ngoài của đất trời mà thôi.
Biết đất trời mênh mông nên trong lòng những người này vô cùng kính sợ, sẽ không mạo muội vượt lên chúng sinh. Cũng vì thấy đạo lý không bờ bến nên họ không màng thế sự ẩn cư sơn dã, cũng không có hứng thú quan tâm chuyện đúng sai của giang hồ Chân Sơn.
Dĩ nhiên, những thứ này chỉ là suy nghĩ riêng của Tiết Bạch Cẩm, dẫu sao phong cảnh trên trời ra sao, chỉ có người đứng phía trên mới biết. Người giang hồ dùng trí tưởng tượng để đoán cũng chỉ suy đoán có phải Hoàng Đế dùng cái cuốc bằng vàng để cuốc đất hay không mà thôi.
Rào rào -
Tiết Bạch Cẩm tự rót cho mình một chén trà, thâm nghĩ về lão chưởng quán tâm thường này, rốt cuộc ông ta là một cao thủ ẩn thế hay chỉ là một người bình thường bị tổn thương vì tình.
Trong lúc đang suy tư thì tai nàng ấy chợt động đậy, nhìn vê mái hiên ở lối vào bến tàu.
Ngoài trời rất tối, mưa gió đang gào thét bên ngoài không thể nhìn thấy gì trên đường. Nhưng nàng có thể cảm nhận được có một chiếc ô giấy đang di chuyển chậm rãi từ bờ sông đến đây.
Châm chậm...