Chương 1187: Quả Nhiên
Chương 1187: Quả NhiênChương 1187: Quả Nhiên
Lộc cộc, lộc cộc....
Sắc trời đột nhiên tối sầm, một vầng trăng bạc lơ lửng trên không trung.
Tuấn mã màu đen lao vun vút trên đường, mặc dù đã là tháng mười một, cỏ cây ở vùng quê Giang Châu hơi khô héo, ven đường chốc chốc lại có thể nhìn thấy thảm thực vật bốn mùa xanh tươi, tạo cho người ta cảm giác mới vừa vào thu.
Lặn lội đường xa rất buồn chán, khó tránh khiến cho người ta mệt mỏi, Chim Chim ngồi trên yên ngựa bị lắc lư đến mức ngủ gật, được Dạ Kinh Đường dùng tay ôm lấy mới không rớt xuống đất.
Phạm Thanh Hòa ngồi phía sau, khoảng cách không gần không xa, cũng không tiện nói chuyện với Dạ Kinh Đường, đang thầm nghĩ rốt cuộc yêu nữ kia đã làm gì với Kinh Đường nhà nàng. Bỗng dưng phát hiện Dạ Kinh Đường ngồi ở phía trước chậm rãi tựa vào bả vai nàng, mới đầu không có trọng lượng sau đó nặng dần, đầu cũng tựa vào từng chút từng chút.
?
Phạm Thanh Hoà xoay đầu lại, dùng tay lắc lắc bả vai:
"Dạ Kinh Đường?”
"Hả?"
Dạ Kinh Đường nhanh chóng ngồi thẳng, đang ngủ gật chợt tỉnh táo lại, nhìn xung quanh vùng quê xa xa:
"Chuyện gì vậy?”
Phạm Thanh Hòa thăm dò nhìn bên mặt Dạ Kinh Đường một chút:
"Sao ngươi lại ngủ gật rồi? Tối hôm qua không ngủ sao?"
Tối hôm qua Dạ Kinh Đường đối mặt với ba vầng trăng tròn trịa trắng xóa, mắt cũng không chớp, làm sao có tâm tư đi ngủ, vốn không sao nhưng bôn ba đường dài lại không nói lời nào quả thật hơi buồn ngủ. Hắn đáp lại:
"Tối hôm qua nói chuyện phiếm, đích thực không ngủ, không sao, ta chịu được."
Phạm Thanh Hòa nghe thấy lời này tự nhiên nghiêm túc lên, hai tay từ phía sau xuyên qua eo bắt lấy dây cương, cưỡi ngựa từ phía sau:
"Ngươi không nghỉ ngơi tốt còn dám ra giang hồ? Như vậy có thể làm được chuyện gì? Ngươi cứ chợp mắt một lúc, chờ đến chỗ có thể dừng chân liền ngủ cho ngon, lấy lại tinh thân mới tiếp tục đến Tiêu Sơn Bảo."
Dạ Kinh Đường chỉ là có chút ngủ gà ngủ gật, lúc này cưỡi đến thị trấn phía trên hoàn toàn không có vấn đề, vốn định tự mình cưỡi ngựa.
Chưa từng nghĩ Phạm cô nương vẫn rất mạnh mẽ, tiếp dây cương trên tay hắn sau đó khẽ đá bụng ngựa:
"Cha..." Lúc này đại hắc mã tăng tốc, thân thể Dạ Kinh Đường theo quán tính giật lùi ra sau, chạm vào hai gối dựa mềm mại.
rà
Dạ Kinh Đường lập tức tỉnh táo thêm một chút, hơi ngồi thẳng để tránh va chạm lẫn nhau.
Trước giờ đều là Dạ Kinh Đường ôm cô nương cưỡi ngựa, dọc đường thuận tiện sờ túi nước ấm áp, bây giờ lại bị cô nương ôm cưỡi ngựa cũng có chút không biết nên làm thế nào.
Hắn ôm Chim Chim lên vuốt vuốt, lại thò tay vào trong bọc hành lý bên hông ngựa, lấy bản đồ ra, nương theo ánh trăng xem xét:
"Sắp đến quận Tiêu Sơn, khoảng bảy tám dặm phía trước hẳn là huyện Hoàng Kỳ. Nghe Vân Ly nói bột củ sen ở Hoàng Kỳ được coi là tốt nhất, kinh thành đều có cửa hàng nhưng ta chưa có nếm qua, chút nữa có thể đi nếm thử. .
Phạm Thanh Hòa vòng quanh eo nam nhân cưỡi ngựa, bởi vì chênh lệch chiều cao một chút, hơi ngẩng đầu ưỡn ngực mới có thể nhìn đường, tránh không được đụng vào nhau.
Lúc đầu nàng chưa có cảm thấy cái gì nhưng theo ngựa xóc nảy, vạt áo cũng di chuyển lên xuống, đỉnh ở trên lưng như gần như xa cọ sát qua lại, từ từ xuất hiện một cảm giác tê dại. ..
Phạm Thanh Hòa chớp chớp con ngươi, gương mặt không tự chủ hiện ra ba phần ửng đỏ, muốn ngã ra sau một chút, nhưng vạt áo nàng ấy cũng không nhỏ, ngồi sau lưng vòng qua người Dạ Kinh Đường nắm dây cương, lại nghĩ giữ một khoảng cách hiển nhiên có chút khó khăn.
Tới tới lui lui cọ xát một lát, Phạm Thanh Hòa cảm giác thân thể hơi kỳ lạ, nghĩ kẹp chân, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định dứt khoát, dán sát vào tấm lưng phía trước.
Không còn bị cọ sát, cảm giác thoải mái hơn...
Dạ Kinh Đường đang xem bản đồ bỗng nhiên bị gối dựa dán vào chặt chẽ. Bên tai còn truyền đến hơi thở ấm áp, rõ ràng ánh mắt xuất hiện biến hóa, hắn quay đầu nhìn về phía Phạm cô nương muốn nói lại thôi.
Phạm Thanh Hòa đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, cằm gối lên đầu vai, biểu lộ như thường:
"Giang hồ nhi nữ đi ra bên ngoài không câu nệ tiểu tiết, ngươi chỉ đường cho tốt là được, chớ suy nghĩ lung tung."
Ta đây có thể không nghĩ bậy sao?
Dạ Kinh Đường bị dựa sát vào cũng không có chỗ trốn, lập tức cầm bản đồ liếc nhìn vùng quê, cố hết sức thể hiện thần sắc bình thường:
"Hẳn là đi bên phải, từ phía trước xoay qua có thể nhìn thấy thị trấn. .. Quả nhiên... "
"Thị trấn này rất rộng."
"Thực sự rộng. .
Lộc cộc, lộc cộc.... ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ