Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1188 - Chương 1188: Đừng Coi Là Thật

Chương 1188: Đừng Coi Là Thật Chương 1188: Đừng Coi Là ThậtChương 1188: Đừng Coi Là Thật

Trăng bạc nhô lên cao, trấn Hoàng Kỳ đèn đuốc lấm ta lấm tấm, dù đã vào đêm nhưng trên những con đường cũ kỹ vẫn có thể nhìn thấy người giang hồ lui tới qua lại.

Lộc cộc lộc cộc -

Đại hắc mã từ đầu trấn tiến vào, Chim Chim đói muốn điên liên tự mình bay ra ngoài tìm đến tửu lâu và khách điếm còn mở cửa.

Phạm Thanh Hòa ôm nam nhân cưỡi ngựa, dọc đường đi đều miên man suy nghĩ, thấy đã đến nơi liên tung người xuống ngựa, chỉnh trang lại tà váy có chút lộn xộn rồi quan sát xung quanh thị trấn:

"Đêm hôm khuya khoắt, tại sao còn nhiều người như thế?"

Dạ Kinh Đường bị ôm suốt một đường, tâm không thể tĩnh như nước, dắt ngựa đi phía trước giải thích:

"Các môn phái Giang Châu đều tập trung ở Tiêu Sơn, đa số làm nghề chế tạo mạn thuyền và rèn binh khí, cuối năm đều phải kết toán sổ sách và đặt hàng cho năm sau, trấn Hoàng Kỳ là cửa ngõ của quận Tiêu Sơn, tất nhiên không thể ít người được."

Ở Đông Minh bộ, Phạm Thanh Hoà buôn bán dược liệu, đối với binh khí không hiểu rõ lắm nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn không biết gì cả, nghi ngờ:

"Các môn phái giang hồ bình thường không thể tiến vào vị trí hoàng thương được, nếu đơn thuần là chế tạo binh khí hẳn không thể nào làm ăn phát đạt như thế mới phải?"

Dạ Kinh Đường cười nói: "Nếu chỉ làm ăn với người giang hồ dĩ nhiên không lớn như vậy. Nhưng Đại Ngụy chuộng võ, thư sinh đi ra ngoài cũng phải mang theo kiếm, thư sinh khắp nơi trên đất Giang Châu mỗi người một thanh, tổng lại cũng không phải con số nhỏ.

"Người luyện võ dùng binh khí tất nhiên sẽ chú tâm bảo dưỡng, cho nên có thể dùng được vài chục năm. Nhưng mà những thư sinh trẻ tuổi thì không như vậy, đa số đều dùng để trang trí tăng thể diện, chỉ cần nhìn đẹp mắt, phù hợp với y phục thì ba ngày đổi một cây cũng không có gì lạ. Phần lớn các môn phái ở quận Tiêu Sơn đều kiếm lời từ những kẻ tiêu tiên như rác này, một thanh kiếm sắt bình thường có thể làm ra vỏ kiếm nhiều màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy loại màu sắc..."

Phạm Thanh Hòa nghe được những lời này xem như đã hiểu, nghĩ ngợi sau đó bình luận:

"Không phải cái này cũng giống như của hàng Phạm gia sao, mảnh vải lớn chừng bàn tay tùy tiện cắt mấy lần, nhuộm vài màu sắc khác nhau liền bán mấy chục hoặc trên trăm lượng bạc, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn có kẻ tiêu tiền như rác..."

Phạm Thanh Hòa nói đến đây đột nhiên cảm giác không đúng lắm, lại nói: "Ta không nói ngươi, không phải yêu nữ kia lôi kéo ta đi đến chỗ đó mua đồ, nếu không phải ngươi vì mua y phục cho ta, chắc cũng không thể làm loại chuyện tiêu tiền như rác này..."

Tại sao ta không thể? Dạ Kinh Đường nghe được lời này chợt phát hiện mình không nên chê cười những kẻ thư sinh theo đuổi hư vinh tiêu tiền như rác kia, mỗi người mỗi sở thích thôi, lại cười đáp:

"Kỳ thật không thể nói là tiêu tiền như rác được, kiếm bạc thì phải tiêu, ngàn vàng khó mua được đồ tốt trong lòng, chỉ cần Phạm cô nương thích thì không gọi là lỗ."

Quả thật Phạm Thanh Hòa rất thích những nội y chế tác tinh xảo kia, nhưng sau khi bị Dạ Kinh Đường trông thấy nãi nãi mây mù che phủ, trong lòng có chút không dám đối mặt, hôm nay chọn cho mấy người Tam Nương một vài kiểu dáng mắc cỡ chết người nhưng chính nàng lại rất bảo thủ mua một món không lộ lắm.

Phạm Thanh Hòa cũng không tiện nói những chuyện này với Dạ Kinh Đường, càng khó đánh giá có thích hay không, liên lảng đi:

"Bạc vẫn phải dùng trên lưỡi đao, tất cả mọi người trong nhà đều là người luyện võ, đạo hạnh cũng không thấp, coi như không chém chém giết giết, chỉ là những thứ như tắm thuốc, binh khí, võ học bí tịch chẳng phải số lượng nhỏ..."

Nói chuyện phiếm với nhau vài câu đã đến bên ngoài khách điếm, Dạ Kinh Đường dắt ngựa vào chuồng.

Phạm Thanh Hòa thì bước lên bậc thang dò hỏi:

"Tiểu nhị, cho hai gian phòng hảo hạng, có còn gì ăn không?"

Tiểu nhị từ trên ghế nhỏ ở cửa đứng dậy, đang muốn chào hỏi, nghe thấy lời này lập tức sững người đánh giá, cô nam quả nữ cưỡi cùng một ngựa, đêm hôm khuya khoắt đến nơi này thuê phòng trọ, suy nghĩ một chút trả lời:

"Thực không dám giấu cô nương, gần đây có rất nhiêu người vào trong trấn, các khách điếm đều đã sớm hết phòng, hay là hai vị chịu khó chen chúc một chút?

Chen chúc?

Phạm Thanh Hòa cảm thấy lời này không đúng, hành tẩu giang hồ đã lâu nên cũng không ngại ngùng, nói thẳng:

"Ta là một nữ nhân, sao có thể ở chung phòng với nam nhân? Nhanh đi sắp xếp phòng, hắn sẽ không lén thưởng tiền cho ngươi đâu."

Tiểu nhị cũng coi như người thật thà, khoác khăn mặt lên đầu vai, cười nói:

"Cái này khó mà nói chắc được, ta thấy vị công tử này cũng khá hào phóng..."

Dạ Kinh Đường dắt ngựa xuống, nhìn thấy cảnh này có chút buồn cười, đi đến bên cạnh nói:

"Vào đi, tiểu nhị nói đùa thôi, đừng coi là thật."

Phạm Thanh Hòa cảm giác tiểu nhị nhìn người thật chuẩn, chẳng qua lời này chắc chắn không nên nói với Dạ Kinh Đường, lập tức bắt lấy Chim Chim đứng dậy cùng bước lên bậc thang...
Bình Luận (0)
Comment