Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1210 - Chương 1210: Trắng Không Tỳ Vết

Chương 1210: Trắng Không Tỳ Vết Chương 1210: Trắng Không Tỳ VếtChương 1210: Trắng Không Tỳ Vết

Tuyền Cơ Chân Nhân ra khỏi chuồng, bắt lấy Chim Chim vuốt ve: "Võ khôi giao thủ với nhau bình thường đếu đánh đến khi một bên phế, loại lôi đài này rất hiếm thấy, tin này vừa có bên kia Giang Châu Thành bùng nổ, nhiều người chạy ra bờ biển. Long Chính Thanh khuấy động không khí lên, Dạ Kinh Đường muốn giấu mặt cũng không được cho nên ta mới chạy tới, kêu hắn trước bỏ qua việc nhỏ trở về chuẩn bị. Sao hắn lại bị thương? Có nặng không?”

Phạm Thanh Hòa khẽ nhíu mày, trả lời: "Dạ Kinh Đường qua đây chính là vì tìm Long Chính Thanh, kết quả người không tìm thấy ngược lại gặp phải Lệnh Hồ Quan Chỉ, còn phát hiện một thanh kiếm tốt vừa rồi đánh một trận ở Tiêu Sơn Bảo, đánh chết Lệnh Hồ Quan Chỉ..."

Tuyền Cơ Chân Nhân nghe chuyện xảy ra ở Tiêu Sơn Bảo vừa rồi lập tức hiểu Long Chính Thanh này gióng trống khua chiêng rất có thể là vì cho Lệnh Hồ Quan Chỉ đánh yểm trợ.

Hiện giờ Lệnh Hồ Quan Chỉ đã chết bất đắc kỳ tử, kiếm cũng thành công lấy được, việc che dấu này hiển nhiên không còn ý nghĩa, Tuyên Cơ Chân Nhân nghĩ một chút rồi nói: "Tin tức vê Tiêu Sơn Bảo chắc chắn đã nhanh chóng lan truyền tới Giang Châu Thành, không biết Long Chính Thanh có thẹn quá hoá giận hay không trực tiếp chạy tới tìm Dạ Kinh Đường đoạt kiếm. Dạ Kinh Đường mới vừa đánh một trận còn chưa tĩnh dưỡng không dám tuỳ tiện đối phó với Long Chính Thanh, hắn ở đâu, ta đi xem vết thương của hắn thế nào."

Phạm Thanh Hòa thấy vậy tránh đường: "Ở lầu hai, hắn không nghỉ ngơi tốt còn muốn chạy loạn bị ta đâm một châm không thể động đậy, ngươi đừng rút cho hắn."

Tuyền Cơ Chân Nhân nghe vậy hơi lộ vẻ nghi hoặc, nhìn ánh mắt có chút trốn tránh của Hoà Hoà nhìn một cái lập tức một mình đi vào khách điếm...

Tiếng nữ tử thì thầm vang lên từ bên ngoài cửa sổ.

Dạ Kinh Đường vốn đã ngủ lúc này lại tỉnh lại, đang suy nghĩ Long Chính Thanh nói trong hội đấu hay là chạy tới tìm hắn đoạt lại thanh kiếm.

Đang lúc suy nghĩ thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bịch, bịch

Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn màn, thoáng cân nhắc lại nâng tay cắm ngân châm lại lên cổ làm ra bộ dáng cả người xụi lơ.

Kẹt-

Rất nhanh, cửa phòng được đẩy ra.

Tuyền Cơ Chân Nhân bạch y trắng như tuyết nhìn lướt qua bên trong, Chim Chim theo đuôi cũng thăm dò theo: “Chít chít?”

Dạ Kinh Đường đảo mắt bất ngờ nói: "Lục tiên tử, sao cô lại tới đây?"

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường đúng là không thể động, ánh mắt hiện ra chút suy nghĩ, nhẹ nhàng bước vào nhà nhốt Chim Chim bên ngoài, không để ý tới tiếng "đát đát" đập vào cánh cửa, bước chân nhẹ nhàng ởđi tới trước màn ngón tay nhẹ gạt màn ra. Bên trong màn, nửa thân trên của Dạ Kinh Đường bị xích lại, ngực quấn băng vải, phía dưới mặc chiếc khố mỏng màu đen, biểu cảm hơi xấu hổ.

Tuyền Cơ Chân Nhân nhíu mày, ngồi xuống cạnh giường, ngón tay lướt qua cơ ngực cường tráng: "Tên biến thái ngươi có phải nhân lúc bị thương chiếm tiện nghi của Hoà Hoà nên mới bị nàng phong bế huyệt đạo?"

Dạ Kinh Đường thấy Thuỷ Nhi nhìn với ánh mắt ngươi cũng có ngày hôm nay, bất đắc dĩ nói: "Làm sao có thể, ta là loại người như vậy sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không phải?"

Tuyền Cơ Chân Nhân nói đến đây có chút mất hứng, cởi giây ra nằm xuống cạnh giường, ánh mắt giống như khởi binh vấn tội yêu nữ tà đạo: "Buổi tối hôm qua, Ngưng Nhi muốn thu thập ta, ta gấp gáp mới làm ra bộ dáng hào phóng như thế"

"Ngươi đừng nói là không rõ lòng ta, biết rõ ta khó xử, ngươi làm cái gì?"

Dạ Kinh Đường bị hơi thở như lan lướt qua rìa tai, trừng mắt nói: "Ta cũng không có làm gì, chỉ hầu hạ Lục tiên tử thôi."

"Không dám nói đúng không?”

Tuyên Cơ Chân Nhân khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: "Vậy ta nói hộ ngươi, ngươi lợi dụng lúc ta không từ chối được, giở trò xấu để ta đẩy quả dưa này cho ngươi, đã vậy còn đánh ta hai cái."

"Làm sao có thể nói là đánh? Ta chỉ mới vỗ nhẹ hai cái thôi."

"Sao ngươi lại không dám nhận? Hả?”"

"Đây..."

Ánh mắt Tuyền Cơ Chân Nhân có chút không hài lòng, kéo gương mặt Dạ Kinh Đường lại gần: "Ta bao dung với ngươi như vậy, ngươi lại nảy sinh lòng tham, không hề tỏ ra một chút thương xót nào, ngươi nói xem, ngươi còn có lương tâm hay không?”

Dạ Kinh Đường có chút vô tội: "Ta nào có không biết thương tiếc, chỉ là hôm trước, ngay cả cơ hội nói chuyện ta cũng không có... Được rồi, là ta sai, lân sau sẽ không như vậy nữa."

Tuyên Cơ Chân Nhân một chút cũng không tin mấy lời nói nhảm như vậy, tay chống cằm hừ nhẹ: "Phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt, nếu ta không để cho ngươi nhớ lâu, lần sau ngươi sẽ còn tái phạm.”

Dạ Kinh Đường có chút khó hiểu: "Nhớ lâu cái gì?"

Tuyên Cơ Chân Nhân mỉm cười, cũng không nói thêm, bàn tay nâng lên, vén vạt áo trắng lộ ra y phục thêu hình rượu hồ lô, ngón tay ngọc hơi cong, mép áo lộ ra đường viên hình bán nguyệt.

Bạch ngọc không tỳ vết, anh đào màu đỏ lộ rõ.

Dạ Kinh Đường chớp mắt, nhìn vê phía Thuỷ Nhi lạnh như băng, ý nói rằng-đây là trừng phạt sao? Tựa như một nương tử ngoan ngoãn nghe lời, Tuyên Cơ Chân Nhân ngồi xuống một chút, hơi cúi người rồi đưa vạt áo lại gân chóp mũi Dạ Kinh Đường: "Đó."
Bình Luận (0)
Comment