Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1211 - Chương 1211: Ngươi Ngậm Miệng

Chương 1211: Ngươi Ngậm Miệng Chương 1211: Ngươi Ngậm MiệngChương 1211: Ngươi Ngậm Miệng

Mùi thơm nhàn nhạt lọt vào chóp mũi, Dạ Kinh Đường bất giác cảm động, vô thức há miệng ra, nhưng hắn nào có ngờ Thuỷ Nhi sẽ lùi lại không để cho hắn ăn.

Dạ Kinh Đường bị đùa giỡn một hồi xem như hiểu ý, bất đắc dĩ nói: "Lục tiên tử, cô đây không phải là đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao?”

"Ngươi lợi dụng người ta gặp khó khăn còn ít sao?”

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường không thể động đậy, thích thú kéo áo ra giữa để lộ khối tròn bên trái, sau đó lắc trước mặt Dạ Kinh Đường: bình bịch-

"Đẹp không?”

Mẹ kiếp...

Ngón tay Dạ Kinh Đường động đậy, cưỡng chế lại phản ứng cơ thể nhưng bộ phận nào đó vẫn không thể kìm nén được, hắn khẽ thở dài: 'Lục tiên tử, cẩn thận cách hành xử của mình đi, nếu không, chờ ta có thể cử động trở lại, cô sẽ phải chịu khổ rất nhiều đấy."

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường còn dám uy hiếp, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện tương lai để nói sau, dù sao hiện tại ngươi cũng không thể làm gì được. Nào, nói câu ta là đại sắc lang, vi sư sẽ thưởng cho ngươi."

Môi Dạ Kinh Đường khẽ động, ánh mắt kiên quyết không nhìn khối cầu trắng, làm bộ thà chết chứ không chịu cúi đầu: "Sao ta có thể chỉ vì tham dục nhất thời mà nói ra những lời trái với lương tâm, Lục tiên tử có thủ đoạn gì thì cứ việc cho ra đây, ta xử lý được hết."

Tuyên Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường còn dám mạnh miệng, khép áo lại, câm lấy rượu hồ lô, hướng ánh mắt nhìn về phía đại ác nhân: 'Hừ, không nói thì cái gì cũng không có, ngươi cứ từ từ nhịn đi, ngươi dám kìm nén phản ứng thì ta cũng có trăm cách để khơi dậy ngươi, làm ngươi khó chịu muốn chết."

Loại chuyện thấy mà không được ăn này quả thật là một loại khổ hình.

Nếu Dạ Kinh Đường thực sự bị liệt, đoán chừng ngay cả ba câu cũng không chịu nổi, nói gì nghe đó, nhưng đáng tiếc hắn đã sớm không có chuyện gì rồi.

Thấy Thuỷ Nhi ỷ vào hắn không thể cử động liền diễu võ dương oai, Dạ Kinh Đường cũng không quản, đợi Thuỷ Nhi vừa đưa rượu lên miệng thì ngẩng đầu tiến đến: "Cho ta uống một ngụm..."

"Hả?"

Vẻ mặt "vân đạm phong khinh" của Tuyền Cơ Chân Nhân thay đổi, muốn đứng dậy rời khỏi chiến trường lại bị Dạ Kinh Đường bắt được cổ tay, trực tiếp đè lên đầu gối.

Hôm trước Tuyền Cơ Chân Nhân đã bị làm đến sợ, thấy không thể thoát được, ánh mắt "khởi binh vấn tội" tan thành mây khói ngay tại chỗ, vặn vẹo vài cái: "Hức hức hức..."

Dạ Kinh Đường cũng không có thô lỗ dùng sức xé váy, cật lực nuốt xuống, hắn ngẩng đầu lên đè Tiểu Thuỷ xuống: "Biết sai chưa?" Tuyền Cơ Chân Nhân đúng là có chút sợ hãi nhưng muốn nàng mở miệng nhận sai hiển nhiên còn khó hơn là giết chết nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Dạ Kinh Đường, ngươi thực sự cho rằng †a sẽ không tức giận sao? Ngươi tránh rat"

Dạ Kinh Đường thấy Thuỷ Thuỷ mạnh miệng cũng không nói nhiều, kéo gấu váy lên rồi bắt đầu ra vẻ bận rộn. Tuyên Cơ Chân Nhân đẩy hai cái nhưng làm sao có thể đẩy được nam nhân, nhìn thấy cây gậy của ai đó liền nghiến răng nghiến lợi nhìn ra bên ngoài: "Thanh Hoài!"

Trong lúc đó, ở phòng bên cạnh.

Phạm Thanh Hòa thấy yêu nữ vào nhà, sẽ giống như khổ chủ tiếp tục canh chừng trên nóc nhà.

Lặng lẽ lân mò chạy vào phòng bên cạnh, giả vờ ngủ và lắng tai nghe trộm.

Thấy yêu nữ thừa dịp Dạ Kinh Đường không thể cử động bắt đầu giở trò mê hoặc bắt nạt người, Phạm Thanh Hòa rất căm tức, nhưng có điều chạy vào đó giải vây cho Dạ Kinh Đường quả thực không hề dễ dàng.

Lúc này, phát hiện Dạ Kinh Đường đột nhiên tự mình mở được khí mạch để yêu nữ tìm đường chết nhìn chút mặt mũi, Phạm Thanh Hòa sao có thể đi giải vây giúp nàng, nói thẳng: "Buổi tối không ngủ la hét cái gì? Tự làm tự chịu ai quản ngươi... 2"

Tuyền Cơ Chân Nhân sửng sốt, nàng thực sự không ngờ được Phạm Thanh Hòa lại hồ đồ như vậy, Dạ Kinh Đường đã chuẩn bị làm nhục nàng, cũng không biết ghen mà ngăn cản lại.

Theo lẽ thường thì tình hình này chắc chắn là kêu trời, trời không biết.

Nhưng Tuyền Cơ Chân Nhân hiển nhiên không phải người thường, thấy Thanh Hoà "bỏ đá xuống giếng" trực tiếp phản bác lại, cũng không giấy giụa mà ngược lại ôm lấy cổ Dạ Kinh Đường: "Xem đi, Thanh Hoà không ngại, nào, ta giúp ngươi cởi áo..."

Phạm Thanh Hòa nghe giọng điệu này lập tức khó chịu, xoay người ngồi dậy muốn nói cái gì rồi lại thấy không nên quấy rầy Dạ Kinh Đường, cắn răng nằm trở về.

Dạ Kinh Đường chỉ là muốn dọn dẹp đống bừa bộn nhưng nhìn tình huống hiện tại, sợ sẽ khiến Phạm cô nương tức giận bật khóc, nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài: "Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Đi ngủ sớm một chút, dưỡng thương cho tốt, còn phải đi gặp Long Chính Thanh."

Nói xong thì nằm xuống ôm lấy Thủy Nhi và chạm vào nàng.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường tha cho nàng tất nhiên cũng không cố chấp, nàng lúc này trở nên thành thật, giả vờ phân tích chuyện của Tiêu Sơn Bảo và Long Chính Thanh, đồng thời lén để Dạ Kinh Đường hôn sờ hồi lâu rồi mới đứng dậy sửa sang lại áo váy, chạy tới phòng bên cạnh.

Mặc dù Dạ Kinh Đường có chút lo lắng nhưng để Phạm cô nương ở bên cạnh nghe thấy quả thật là quá đáng, lập tức đè nén tạp niệm chờ Thuỷ Thuỷ đứng dậy bỏ chạy, vốn tưởng rằng chuyện này đã xong rồi.

Những điều khiến hắn không ngờ đến đó là khi hắn vừa nhắm mắt lại, Thuỷ Nhi luôn không bớt lo lại bắt đầu gây chuyện. Rất nhanh bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ: "Phát Xuân, ngươi sang phòng bên mà ngủ, tìm ta làm gì?" "Ghê gớm thật..."

"Ngươi câm miệng, Dạ Kinh Đường nghe thấy đấy."

"Đúng ra là để hắn nghe được."

Ting-

Âm thanh sắc nét và đàn hồi, người đánh hẳn là Phạm cô nương.

Sau đó là 'leng keng leng keng, nghe như hai người đang đánh nhau.

Dạ Kinh Đường há miệng muốn can ngăn nhưng không thể xen vào, đáy lòng cảm thấy lần này sợ là không thể ngủ được nữa...
Bình Luận (0)
Comment