Chương 1212: Trời Sáng Rồi.
Chương 1212: Trời Sáng Rồi.Chương 1212: Trời Sáng Rồi.
"Cộc cộc cộc...'
Trong lúc mơ hồ bầu trời bên ngoài đã sáng tỏ, cửa sổ vang lên tiếng vuốt đạp nhẹ nhàng.
Dạ Kinh Đường không tiếng động mở mắt ra, cúi đầu nhìn dải băng trước ngực rồi xoay người ngồi dậy, mang giày vào sau đó mở cửa sổ ra.
"Chít chít...'
Chim Chim ngoài cửa sổ thức cả đêm không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà cứ gật gà gật gù, sau đó ngã xuống dưới theo một đường thẳng tắp.
Dạ Kinh Đường vội giơ tay đỡ lấy, vuốt nhẹ lông tỏ vẻ an ủi rồi đặt chim vào trong đấu lạp, sau đó mới xoay người bắt đầu mặc quần áo.
Đêm qua Tiêu Sơn Bảo xảy ra nhiễu loạn, đến ban ngày tiếng gió tất nhiên càng thổi càng to, người trong phòng ngủ còn nghe được giọng nói gia nhân xì xào, thậm chí cả chuyện Long Chính Thanh hạ chiến thư cũng truyền đến trấn phía trên với tốc độ cực nhanh.
"... Rượu đục gió mát đợi rồng con... Cái này rõ ràng là chiến thư mà. Tên Long Chính Thanh này nhiều năm không lộ diện, sao bây giờ lại đột nhiên ló đầu ở Vọng Hải Lâu..."
(
xoãñ 3È?)
"Trong bát đại khôi, Dạ Kinh Đường xếp hạng ba hắn xếp hạng hai, sớm muộn gì hai người cũng phải đánh với nhau một trận. Có lẽ Long Chính Thanh thấy Dạ Đại Diêm Vương tiến bộ quá nhanh, so với việc bị đối phương tìm tới tận nhà thì chẳng bằng thoải mái dựng cái lôi đài tỷ thí, thua chỉ đơn giản là trao đổi thứ tự, cũng không mất mặt gì nhiều."
"Cũng phải, vậy ngươi cảm thấy ai có phân thắng hơn."
"Dạ Đại Diêm Vương là võ khôi có nhiều chiến tích nhất sau Phụng Quan Thành, Đoạn Thanh Tịch, Hoa Linh áp không được, Long Chính Thanh phỏng chừng cũng chẳng khá hơn..."
"Vậy bây giờ cửa ải khó nhất của Dạ Đại Diêm Vương là Bình Thiên Giáo Chủ, một người chính một người tà, một người là quan một người là tặc, nếu gặp được nhau nhất định sẽ chết người."...
Dạ Kinh Đường đứng bên cửa sổ vừa buộc đai lưng vừa nghe người bên ngoài bàn tán, khi nghe tới Bình Thiên Giáo Chủ trong đầu không khỏi hiện ra hai vật tròn tròn trăng trắng nhộn nhạo trong tảng băng...
Dựa theo tính toán của hắn thì khí tượng mà Bình Thiên Giáo Chủ biểu hiện có lẽ đã tiến vào cảnh giới phản phác quy chân.
Cấp độ của võ khôi và tông sư cách nhau một trời một vực, từ tông sư tiến lên phía trước cũng y như vậy, nếu Bình Thiên Giáo Chủ đã tiến vào cảnh giới kia thì đoán chừng chẳng bao lâu nữa người này có thể ngôi chung bàn với Bắc Lương Tả Hiền Vương.
Việc hắn tung ra chiêu Kiếm Thần Lai Chi Bút lúc ở cảng Tây Thành và việc dùng một đầu ngón tay đâm chết Lệnh Hồ Quan Chỉ thật ra cũng được xem là bước lên một bước.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dùng linh cảm để bước đến cảnh giới đó chứ không thể nắm giữ hoàn toàn được, cũng có thể hiểu là chỉ mới bước đến ngoài rìa cửa.
Việc làm cách nào để nắm bắt cảm giác và biến nó thành của mình lại là một vấn đề rất khó trong thời điểm này, có lẽ do kinh nghiệm của bản thân vẫn còn tích lũy khá ít, Dạ Kinh Đường nghĩ vậy rôi mặc y phục vào. Mặc xong, hắn đi ra gian phòng, vốn định xuống lâu múc nước rửa mặt lại chợt dừng chân khi đi ngang qua cổng.
Chuyện đêm qua kết thúc khá trễ, Thủy Nhi lại khá bướng bỉnh, ở trên giường lăn lộn với Phạm cô nương xuyên đêm đến gần sáng mới ngủ, hiện tại đương nhiên không dậy nổi.
Hôm qua Dạ Kinh Đường ngủ bên cạnh chỉ nghe mà không tham dự vào kỳ thật cảm thấy rất khó chịu, lúc này ngang qua cửa thì bất chợt dừng chân rồi đẩy nhẹ cửa ra dò xét.
Cách bài trí của căn phòng này cũng không khác phòng của hắn lắm, một cái bàn với một cái giường, trên kệ đầu giường vắt hai chiếc váy, trên mặt đất thì để hai cặp giày thêu.
Tuyên Cơ Chân Nhân nằm nghiêng ngoài mép, trên người chỉ mặc một cái quân mỏng và một cái yểm màu đỏ rượu, hai tay ôm lấy mỹ nhân uyển chuyển. Nhìn dáng vẻ này chẳng khác gì Tà Mị Tiên Tử nam nữ đều ăn đang ôm tức phụ ngủ.
Phạm Thanh Hòa nằm quay lưng về phía Tuyền Cơ Chân Nhân, y phục trên người khá nghiêm chỉnh, nhưng cũng nhăn nhúm. Dù đang trong giấc mộng nhưng hai đầu lông mày vẫn còn vươn cảm giác sống chẳng còn gì luyến tiếc.
Dạ Kinh Đường vừa vào đã thấy Thủy Nhi mở mắt, nàng nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Thanh Hòa, sau đó giơ tay phải lên nắm chặt túi nước ấm' dùng một tay chẳng cầm hết, sau đó véo một cái không nặng không nhẹ.
Có thể nhìn thấy trên vạt áo đậm của Phạm Thanh Hòa hằn lên vết nắm của năm ngón tay, Tuyền Cơ Chân Nhân bóp xong lại nhắm mắt nằm yên, giả vờ ngủ say, tỏ vẻ chẳng có liên quan gì đến ta.
Dạ Kinh Đường không ngờ Thủy Nhi còn muốn vu oan cho hắn, thấy Phạm cô nương bị vò tỉnh thì lặng yên đóng cửa lại, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng nói chuyện.
"Yêu nữ, ngủ gì như chết thế, trời sáng rồi!"
"Ừm..-"
"Mau dậy đi, thật là, ngủ mà còn động tay động chân."