Chương 1213: Nghiêm Túc
Chương 1213: Nghiêm TúcChương 1213: Nghiêm Túc
Một lát sau, bên ngoài khách điếm.
Bởi vì ngựa than hồng quá mức bắt mắt nên Dạ Kinh Đường đã chuyển ngựa đến chỗ khác, ngừng trước một con hẻm nhỏ nằm chéo; con ngựa đen lớn vốn còn xem là uy vũ hùng tráng đứng cạnh đều bị coi như con lừa mập.
Dạ Kinh Đường bỏ Chim Chim đã bất tỉnh nhân sự vào bọc hành lý bên hông ngựa. Sau khi gói kỹ vật tùy thân thì nắm dây cương đứng chờ, lát sau hắn đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Tuyền Cơ Chân Nhân ra ngoài bằng cửa sau, lúc này nhìn dáng vẻ của nàng chẳng có dính dáng gì với yêu nữ tràn đầy yêu khí trong phòng lúc sáng, bạch y như tuyết khí chất như tiên, có thể nói là một giai nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phạm Thanh Hòa thì mặc một bộ váy thẫm màu, trên đầu đội nón có màn che, nhìn rất ra dáng thiếu nữ giang hồ. Sau khi thấy Dạ Kinh Đường thì ánh mắt có chút trốn tránh, im lặng đến kế bên ngựa đen lớn rồi vùi đầu sửa sang lại vật tư.
Tuyền Cơ Chân Nhân đi tới chỗ của Dạ Kinh Đường, tùy ý giúp Dạ Kinh Đường sửa sang lại áo bào, sau đó giương mắt hỏi thăm.
"Vâ Giang Châu Thành trước hay sao?"
"Vọng Hải Lâu nằm ở quận Lâm An, trước tiên chúng ta qua đó xem tình huống thế nào. Vết thương của ta chỉ là vết thương ngoài da, đợi đến khi tới đó có lẽ cũng khỏi rồi."
Phạm Thanh Hòa đứng bên cạnh, đảo mắt liên nhìn thấy dáng vẻ như nương tử ngoan của yêu nữ, môi đỏ hơi nhúc nhích, vốn định cúi đầu làm như không nhìn thấy nhưng lại nghĩ đến việc yêu nữ này đang cố tình chọc tức nàng thì ra vẻ trấn định cau mày.
"Ban ngày ban mặt, ngươi không sợ người khác để ý à?"
Tuyền Cơ Chân Nhân bất động như núi, còn cố ý dựa sát vào ngực Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì ngoảnh đầu lại, muốn giúp Phạm cô nương sửa sang tóc mai, coi như đối xử công bằng. Nhưng Phạm Thanh Hòa lại vội vàng cúi đầu tránh đi, chạy đến bên khác của hắc mã.
"Ngươi... Hai người các ngươi cưỡi chung một con ngựa đi, ta tự đi là được, mau đi thôi."
Tuyên Cơ Chân Nhân chỉ đang cố ý trêu chọc Thanh Hòa, nếu nàng cưỡi chung ngựa với Dạ Kinh Đường sợ sẽ bị sờ thành nữ thần sông mất, vì vậy nàng lập tức phi lên lưng hắc mã.
"Chat"
Tuấn mã lộc cộc đi về phía đầu ngõ.
"Hả?"
Phạm Thanh Hòa đứng tại chỗ, hoảng hốt nhìn Dạ Kinh Đường và con ngựa còn lại một cái rồi chạy vọt theo con ngựa phía trước, tung người nhảy đến phía sau Tuyền Cơ Chân Nhân ngôồi xuống.
"Ngươi không có ngựa đúng không? Lúc ta đến, ngựa mà ta cưỡi chính là con này."
"Ta đang tạo cơ hội cho ngươi.
"Cơ hội gì? Chuyện tối qua ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy."
Dạ Kinh Đường nhìn hai người một ngựa dần đi xa, không khỏi lắc đầu cười khẽ, sau đó xoay người nhảy lên con ngựa than đỏ ở phía sau, trong lòng chợt nhớ đến một chuyện.
Lúc còn ở kinh thành, trước khi lên đường, Ngọc Hổ có nói là đi chơi mấy ngày rồi về, khi đó Ngây Ngốc lại cưỡi Yên Chi Hổ tới đón; hiện giờ thoáng cái đã rời kinh thành mấy tháng, có lẽ Ngây Ngốc đang chờ đến sốt ruột...
Đing đoong, đing đoong... Tiếng chuông sớm sâu thẳm vang lên từ phía Chung Cổ Lâu, lẻn lỏi vang vọng khắp mọi nẻo đường của kinh thành.
Trên lầu cao nhất của Minh Ngọc Lâu sừng sững ở phía Đông Vu Thành, Đông Phương Ly Nhân đứng trước bình phong, dang hai tay ra để thị nữ giúp mặc một bộ mãng bào màu bạc. Ánh mắt nàng lướt qua bình phong nhìn về phía hoàng thành tuyết trắng mênh mang, đáy mắt y hệt trước đây mang theo sự cao ngạo lạnh lùng của một thượng vị giả nhưng trong lòng lại toát ra vài phân ủ rũ.
Đông Phương Ly Nhân trở thành Nhiếp Chính Vương giúp tỷ tỷ xử lý triều chính đã hơn hai mươi ngày, nàng dần thích ứng được tiết tấu của cuộc sống nhưng cũng hiểu ra hơn cái gì gọi là người cô độc lẻ loi.
Những thân bằng hảo hữu có thể chuyện trò đều lần lượt rời đi, trong kinh thành này chỉ còn lại một mình nàng. Dù nàng có đứng trên vạn người thì sau khi làm xong công sự, lúc rảnh rỗi lại chẳng tìm được một người bạn ở bên tâm sự giải sầu, có thể nói phần lớn thời gian đều thui thủi một mình.
Đông Phương Ly Nhân nghĩ đến cảnh mười năm qua tỷ tỷ mình ngày ngày vẫn luôn sống như vậy, còn nàng ở dưới cánh chim của tỷ tỷ hưởng hết vinh hoa phú quý thì liên cảm thấy áy náy.
Mặc dù cuộc sống buồn tẻ chán ngắt nhưng nàng vẫn đè lại suy nghĩ muốn thúc giục tỷ tỷ, thậm chí nghĩ rằng trong khoảng thời gian này triều đình không xảy ra việc lớn gì thì nàng vẫn có thể gánh vác được một thời gian, tỷ tỷ cũng có thể ở bên ngoài chơi lâu hơn một chút.
Nam tử thân cao sáu thước, mặt mũi bình thường lại che giấu vô số điều bí ẩn... Nhớ đến thư riêng mà tỷ tỷ gửi vê từ Giang Châu, Đông Phương Ly Nhân khâm phục tận đáy lòng, thậm chí nàng còn tưởng tượng ra cảnh tỷ tỷ ngồi trong bữa tiệc, tận mắt thấy Dạ Kinh Đường dùng câu chữ làm giáo khẩu chiến với tài tử của Giang Châu - lúc đó tỷ tỷ chắc là rất vui, khi về phòng sẽ giống như con khỉ lăn lộn trên giường suy nghĩ đến nửa đêm, đồng thời oán trách mẫu phi sao lại sinh tỷ ấy ngốc như vậy...