Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1214 - Chương 1214: Không Biết Dạ Công Tử Có Ghét Bỏ Thiếu Phụ Đã Kết Hôn Hay Không?

Chương 1214: Không biết Dạ công tử có ghét bỏ thiếu phụ đã kết hôn hay không? Chương 1214: Không biết Dạ công tử có ghét bỏ thiếu phụ đã kết hôn hay không?Chương 1214: Không biết Dạ công tử có ghét bỏ thiếu phụ đã kết hôn hay không?

Đông Phương Ly Nhân cứ thế mà suy nghĩ lung tung, đến khi tỳ nữ mặc xong y phục, nàng đi đến bàn sách, cầm lấy một quyển trong chồng tấu chương trước mặt, bắt đầu xử lý những việc cần làm hôm nay.

Chưa xem được hai bản thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, có một thị nữ xuất hiện tại cửa, khom người bẩm báo.

"Bẩm điện hạ, bên ngoài có một môn sinh Bắc Lương tự xưng là Hoa Thanh Chỉ muốn bái kiến điện hạ, không biết người có cho nàng ta vào không?"

"Hoa Thanh Chỉ?"

Đông Phương Ly Nhân sững sốt, đối với vị tài nữ Yên Kinh mang đến áp lực này nàng vẫn còn nhớ khá rõ, có điều từ khi từ biệt ở Long Ngâm Lâu thì chưa từng gặp lại, chỉ biết nàng ta đang cầu học tại Quốc Tử Giám, nhưng Đông Phương Ly Nhân vì chính sự bận rộn nên cũng không chú ý gì nhiều.

Lúc này Hoa Thanh Chỉ lại chạy tới cửa cầu kiến, Đông Phương Ly Nhân cũng có chút hiếu kỳ, nàng buông sổ gấp xuống, đứng dậy đi xuống lầu.

"Nàng ta đang ở đâu?"

"Ở ngoài cửa, điện hạ muốn đích thân xuống đón sao?"

"Chân nàng ta đi lại không tiện, cũng không thể bảo nàng ta leo cầu thang được."

"Vâng.

Cùng lúc đó ở cửa chính vương phủ.

Tuyết như tơ liễu phủ trắng cả mặt đất, thị vệ vương phủ thân mặc giáp đứng gác trang nghiêm bên đường, dư quang không ngừng quan sát chiếc xe ngựa đang dừng ngoài đại môn.

Xe ngựa này không có trang trí gì, chỉ rất rộng rãi, hộ vệ Hoa Ninh đảm nhiệm xa phu, vì đến để bái kiến hoàng đế thứ hai của Đại Ngụy nên trong lòng thật sự rất căng thẳng, hắn nghiêm túc đứng thẳng bên xe ngựa, ngay cả hơi thở cũng kín đáo.

Bên cạnh xe ngựa là một chiếc xe lăn bọc lông chồn trắng, Hoa Thanh Chỉ mặc y phục mùa đông ngồi ngay ngắn phía trên, trong tay câm một cái lò sưởi nhỏ bằng đồng thau, phần gối được thảm phủ kín, rất có phong độ của người tri thức. Nàng ngồi đó, nhìn thẳng vào bức tường bàn long được xây như bình phong bên trong cửa.

Lục Châu cũng đã đổi y phục trên người thành một chiếc váy nữ sĩ hay gặp ở Vân An, ôm một cái hộp gỗ nhỏ dài trong ngực, có thể là sợ gió lạnh sẽ thổi vào tiểu thư nhà mình nên bèn đứng trước giúp tiểu thư chắn gió, rồi nàng nhỏ giọng nói:

"Hiện tại Tĩnh Vương đã là Nhiếp Chính Vương, chúng ta chỉ là bá tánh bình thường, hơn nữa còn là người phương Bắc, đến nhà cầu kiến thế này liệu có phải không thích hợp lắm không?" Hoa Thanh Chỉ cầm lò sưởi nhỏ, dịu dàng đáp:

"Chúng ta sắp đi rồi, lần từ biệt này có lẽ quãng đời còn lại rất khó để gặp mặt. Ta và Tĩnh Vương tuy địa vị không ngang hàng nhưng cũng từng có giao lưu một ván cờ, Tính Vương không muốn gặp thì chúng ta cũng phải đến nhà chào hỏi."

Lục Châu lớn lên ở Yên Kinh, sau khi đến Vân An cũng phồn hoa nhưng lại rất khác biệt này sinh sống hơn một tháng, thật sự nàng vẫn muốn ở lại chơi thêm một khoảng thời gian.

Nhưng khi Hoa Linh, cái tên giang hồ tặc tử đó quậy một trận tơi bời ở Thiên Nhai đã ảnh hưởng đến giao tình hai nước, Lý thị lang thì rất ít đi ra ngoài, quan lại của Đại Ngụy cũng chẳng thân thiện là bao, kế hoạch ban đầu vốn dĩ là ở đây sống một năm rồi mới đi, nhưng chưa đầy một tháng, Lý thị lang đã lại chuẩn bị khải hoàn về doanh.

Đối với những môn sinh đến kinh thành cầu học, sang năm sẽ vê theo kế hoạch nhưng Hoa Thanh Chỉ không phải đến để cầu học, nàng chỉ đi theo đội ngũ sứ thần đến đây chữa bệnh mà thôi.

Hiện giờ đã có được đơn thuốc của Vương thái y, nàng cũng bắt đầu uống thuốc điều trị, không cần mỗi ngày đều đến y quán.

Hiện tại đội ngũ sứ thần muốn đi, các nàng đương nhiên cũng phải theo cùng.

Lục Châu suy ngẫm một lát, có chút tiếc nuối.

"Lần trước tiểu thư đến phủ Quốc Công đưa bút, em vốn nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội giao lưu, ai ngờ hai ngày tiếp đó Quốc Công rời kinh. Lần này chúng ta đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại."

"Gặp nhau cần gì hỏi ly biệt, nhân sinh tụ tán vốn không tròn."

Hoa Thanh Chỉ khẽ than.

"Dạ công tử là sủng thần của Đại Ngụy, chúng ta ở Yên Kinh, nếu muốn thấy hắn cũng chỉ vào lúc hắn dẫn đại quân đứng dưới thành Yên Kinh. Nếu thật sự là vậy, ta tình nguyện đời này không gặp hắn."

Lục Châu biết đây là lời nói thật, Dạ công tử dù có lợi hại thế nào cũng không thể chỉ vì gặp mặt cố nhân mà đơn thương độc mã giết đến thành Yên Kinh.

Nghĩ đến đây, Lục Châu càng thêm mất mát, nàng suy đi nghĩ lại, nhẹ giọng nói:

"Nếu như Dạ công tử thật sự đánh tới thành Yên Kinh, biết đâu nể mặt giao tình với tiểu thư, hắn sẽ không đụng đến Hoa phủ chúng ta? Đến khi đó dù tiểu thư có gả cho phu quân rồi thì vì báo áo, chỉ e cũng phải tái giá, nhưng không biết Dạ công tử có ghét bỏ thiếu phụ đã kết hôn hay không?”

Hoa Thanh Chỉ giơ tay lên gõ đầu Lục Châu một cái.

"Dạ công tử là người quang minh lỗi lạc, há có thể để nhi nữ tình trường ảnh hưởng đến quốc gia đại sự? Gia gia ta đã sớm cáo lão hồi hương, trong thế gia vọng tộc cũng xem như có chút vọng trọng, nếu binh bại, Nam Triều muốn chiếm đoạt phương Bắc thì Nữ Đế cũng phải chiêu hàng đại nho của Hồ Đông trước. Nếu gia gia chịu quy hàng, nhà chúng ta dĩ nhiên bình an vô sự, còn nếu không chỉ đơn giản là nâng nhà đền nợ nước mà thôi..."
Bình Luận (0)
Comment