Chương 1215: Lắng Nghe Tiếng Đàn Xa
Chương 1215: Lắng Nghe Tiếng Đàn XaChương 1215: Lắng Nghe Tiếng Đàn Xa
Lục Châu vốn chỉ nói đùa, nhưng nghe xong câu đáp thì lại thở dài.
"Tam quốc hưng vong đa thiếu sự, lưỡng triều nhân vật tận kham bi. Hai triều Nam Bắc rõ ràng có thể chung sống hòa bình lại muốn đánh đến ngươi chết ta sống, người khổ nhất còn không phải là nhóm nữ nhân mang phận nước chảy bèo trôi như chúng ta ư...'
Hai người cứ đứng đó nói chuyện phiếm, chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau bức bình phong bằng đá.
Cộp cộp cộp.
Lục Châu ngừng lên tiếng, nàng vốn cho rằng thị nữ truyền tin trở về, nhưng ngước mắt nhìn lên lại thấy một thân ảnh vận mãng bào sắc bạc đang đi ra.
Người này dáng rất cao, lúc đi thì ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu rồng béo trước ngực cũng theo đó rung lên rung xuống, dáng vẻ tốt hơn mấy tiểu thư yếu đuối rất nhiều...
Hoa Thanh Chỉ thấy nữ vương gia Đại Ngụy tự mình đi ra, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ bất ngờ, nàng buông lò sưởi nhỏ xuống, chuẩn bị đứng dậy hành lễ.
Đông Phương Ly Nhân vòng qua bình phong, thấy cảnh này thì liền đưa tay ra:
"Hoa cô nương không cần đứng dậy, ở kinh thành tĩnh dưỡng nhiều ngày, không biết chân đã tốt hơn chưa?”
"Tiểu nữ tử bái kiến Tĩnh Vương điện hạ."
Hoa Thanh Chỉ vẫn chống lan can đứng dậy, hai tay đặt bên hông nhẹ nhàng thi lễ, sau đó mới cười đáp:
"Vương thần y kê đơn giúp tiểu nữ, đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn cũng phải đợi vài ba năm."
Lúc này Đông Phương Ly Nhân đã dẫn cung nữ đến trước mặt Hoa Thanh Chỉ, việc đẩy xe lăn vào Minh Ngọc Lâu khá là phiên toái nên nàng liền giơ tay ra hiệu Hoa Thanh Chỉ an vị, sau đó tự mình vịn xe đẩy nàng đi đến chính đường của vương phủ.
"Hoa cô nương còn trẻ tuổi, vài năm nữa cũng chỉ chừng hai mươi, vì vậy không cần nóng vội. Bản vương giỏi cầm kỳ thư họa nhưng lại thiếu một người bạn đánh cờ, về sau có thời gian cô nương có thể tùy ý đến vương phủ làm khách."
Lời mời của Đông Phương Ly Nhân cũng không phải chỉ là lời khách sáo, dù sao Dạ Kinh Đường và tỷ tỷ đều đi, cả ngày nàng rảnh đến mức sắp phát điên rồi. Mặc dù Hoa Thanh Chỉ không phải người vui vẻ nhưng được cái nàng là một đối thủ ngang tài, mỗi ngày đấu võ mồm với nhau cũng là một chuyện thú vị.
Lúc Hoa Thanh Chỉ còn sống tại Yên Kinh thì chẳng có tài nữ nào là đối thủ của nàng, lúc trước không thể đọ sức xong với nữ vương gia, kỳ thật nàng rất tiếc nuối, nghe vậy thì thở dài.
"Trong nhà Lý thị lang có việc quan trọng, phải lập tức về phương Bắc, tiểu nữ cũng phải theo đoàn trở về." "Ngày sau nếu có cơ hội tiểu nữ nhất định đến cửa bái phỏng điện hạ, cùng ngài so tài một trận ra trò.'
Đông Phương Ly Nhân đương nhiên biết chuyện Lý Tự Chuẩn chuẩn bị chán nản ra về, lại không ngờ Hoa Thanh Chỉ cũng về cùng.
Người sống ở hai nước, Hoa Thanh Chỉ lại là một tiểu thư dòng dõi thư hương không biết võ công, cơ hội gặp nhau trong quãng đời còn lại có thể nói là xa vời.
Có thể nói Đông Phương Ly Nhân anh hùng tiếc anh hùng, nàng quả thật không muốn vị tài nữ có thể khiến mình đau đầu này cứ thế biệt tung biệt tích. Nàng chuyển chậm bước chân, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Lần tạm biệt này có lẽ khó ngày gặp lại, nếu cứ thế mà đi thì quả thực đáng tiếc. Hoa tiểu thư chỉ là thân nữ nhi, không có quan hệ đến thế cục hai nước, nếu muốn có thể ở lại Vân An tìm một phu quân tốt, bản vương sẽ tứ hôn cáo mệnh cho cô, sau này cũng không phải không thể lấy danh nữ nhi để nhập sĩ."
Dựa vào tài học của Hoa Thanh Chỉ, đừng nói đến việc trở thành trạng nguyên, chỉ tính riêng việc dự thi chắc chắc sẽ có khả năng được ghi danh bảng vàng. Nàng là nhân tài, hoàng đế Đại Ngụy cũng là Nữ Đế, vê sau phong thêm chức nữ thị lang gì đấy cũng không phải không được.
Đông Phương Ly Nhân đã nói đến mức này, đổi lại là nữ tử có chí hướng bình thường khác đã thật sự ở lại cống hiến cho Đại Ngụy.
Nhưng tiểu thư nhà phú thương chỉ là vỏ bọc bên ngoài của Hoa Thanh Chỉ mà thôi, sau lưng nàng chính là cháu gái của lão thái sư Bắc Lương, xuất thân chẳng khác biệt gì với Thái Hậu Nương Nương, nếu không phải từ nhỏ chân đã có tật thì bây giờ chắc nàng đã trở thành vương phi hay thái tử phi gì đó rồi.
Đối mặt với ý tốt của nữ vương giả, Hoa Thanh Chỉ cũng không từ chối thẳng mà vờ trầm ngâm một lúc rồi nửa thật nửa đùa đáp:
"Muốn tìm tương tư nhưng chẳng thấy, đành gửi dao cầm chút niềm riêng. Công tử tự có tri âm cạnh, nào rảnh lắng nghe tiếng đàn xa*"
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời - công tử mà nàng nhìn trúng đã là danh hoa có chủ, dùng tiếng đàn thổ lộ hết nội tâm cũng không được người kia lắng nghe và thưởng thức.
Nói thẳng như vậy, chẳng lẽ là muốn bản vương thương hại tấm lòng say mê rồi đón nhận ngươi ư?