Chương 1216: Mong Ước
Chương 1216: Mong ƯớcChương 1216: Mong Ước
Đông Phương Ly Nhân không đoán được Hoa Thanh Chỉ là đang nói đùa hay thật sự đứng trước mặt nàng cậy góc tường, nàng ngẫm nghĩ một lát cũng không trả lời thẳng mà quay đầu bảo thị nữ đi cùng mang đến một cây chủy thủ rồi đưa nó cho Hoa Thanh Chỉ.
"Từ biệt đột ngột như vậy khiến bổn vương không kịp chuẩn bị lễ vật. Thứ này tên là Thanh Hạc, là vật mà tài nữ tiền triều Cố Thanh Chi yêu thích nhất, bổn vương nghĩ Hoa tiểu thư hẳn sẽ thích."
Hoa Thanh Chỉ nhận lấy thanh chủy thủ tinh xảo màu xanh nhạt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hoa Thanh Chỉ đã đọc rất nhiều sách của hai triều, cũng bị Vương Đình Di Tác' của Dạ Kinh Đường làm khó mấy lần, đương nhiên cũng đã nghe qua điển cố của thứ này.
Tương truyền vào thời tiền triêu có một vị tiểu thư họ Cố xuất thân nhà quan ở kinh thành, lần nọ nàng tình cờ quen biết một thần tử trẻ tuổi Bắc Triều đến kinh thành để đàm phán, hai người nhất kiến chung tình nhưng thế cục hai triều gay gắt, căn bản không thể trở thành quyến thuộc.
Trước khi từ biệt, vị quan trẻ tuổi không thể thổ lộ tiếng lòng, chỉ đành đưa thanh chủy thủ tùy thân mang theo cho vị tiểu thư họ Cố kia, nói một ngày không xa nhất định sẽ trở lại Vân An.
Cố tiểu thư cũng là người si tình, vì một câu nói mà kiên quyết đợi từ thiếu nữ mười tám đến khi phương hoa dần trôi, lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ Cố tiểu thư bị người Bắc Triều lừa gạt, bảo nàng đừng đợi nữa.
Không ngờ rằng sau khi hai triều ngưng chiến hòa đàm, quan hệ đôi bên dần hữu hảo thì vị quan trẻ tuổi lại thật sự từ quan, dùng thân phận thư sinh trở về Nam Triều, dù hiện tại tuổi đã hơn năm mươi nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, chàng tiến thẳng đến Vân An, thành thân với vị Cố tiểu thư vẫn chưa gả chồng ấy.
Cuối cùng, khi vị thư sinh kia qua đời thì dưới gối lại chẳng có con cái, hắn tán hết gia sản, chỉ xây một ngôi mộ ở ngoài thành Vân An, trên bia viết: "Cầu cạnh ba thước đất, tận táng kẻ đáng thương”, biến nó thành nơi quy túc cho những nữ tử yêu nhưng không thể thành khắp thiên hạ. Nó cũng chính là câu Dương Liễu mà Hoa Linh muốn nhập thổ, là thánh địa tình ái đầu tiên của tiền triều.
Cái kết của chuyện xưa rất tốt nhưng cũng không hoàn toàn viên mãn, dù sao hai người phải đợi đến bốn năm mươi tuổi mới có thể gặp lại nhau, cơ hồ là chờ cả một đời.
Nữ vương gia đưa nàng thứ này rõ ràng là đang nói - nếu có ý với Dạ Kinh Đường thì cứ từ từ đợi, cũng không phải không có cơ hội.
Thật ra lời khi nãy của Hoa Thanh Chỉ chỉ là nói giỡn, tình cảm của bản thân với Dạ Kinh Đường cũng không đến mức như Cế tiểu thư với thư sinh nhưng nàng thật sự rất thích cây chủy thủ này, bèn hơi chắp tay nói:
"Cảm tạ ý tốt của điện hạ, điện hạ tặng hậu lễ như vậy, ngược lại khiến cho bức họa tiểu nữ đã chuẩn bị thua kém không bằng."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ "2"
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy liền tiếp nhận hộp tranh từ tay Lục Châu rồi mở ra xem thử, chỉ thấy bên trong là một bức Tuyết Cảnh Đồ - trên mặt sông phủ tuyết mùa đông có một con thuyền nhỏ đang lênh đênh; nàng và Hoa Thanh Chỉ ngồi hai bên bàn cờ chăm chú đánh, tàn cục đã định, thậm chí có thể nhìn thấy đó là nước cờ dang dở mà nàng và Hoa Thanh Chỉ còn chưa đánh xong.
Bên cạnh còn có bóng lưng của một nam tử mặc áo đen, lưng đeo bội đao đang đứng chắp tay ở đầu thuyền nhìn về núi xa.
Ý cảnh trong tranh rất tốt, không liên quan tới thân phận hay thế cục hai triều, chỉ có nhã khí chèo thuyền du ngoạn, nhưng cái cảnh một nhà ba người này...
Nàng và Hoa Thanh Chỉ gặp nhau, đánh cho xong ván cờ dang dở lúc còn ở Long Ngâm Lâu là chuyện rất bình thường, nhưng sao lại vẽ thêm Dạ Kinh Đường bên cạnh thế này?
Nếu vẽ mấy thị nữ bên cạnh thì có thể hiểu là tùy tùng đi theo, nhưng giữa đất trời chỉ có một nam hai nữ...
Đông Phương Ly Nhân cứ cảm thấy tranh này ý vị sâu xa, ngoài mặt thì chẳng nhìn ra điểm gì kỳ lạ, chỉ có thể gật đầu rồi thu tranh lại.
"Chỉ hy vọng sau này thực sự có một ngày như vậy."
Lúc Hoa Thanh Chỉ vẽ bức tranh này, thật ra cũng chẳng có ý gì sâu xa, nàng chỉ hy vọng có thể trùng phùng với người quen mà thôi, vì vậy mỉm cười đáp:
"Đúng vậy, mong là giống với Thanh Hạc, chỉ cần chờ thì nhất định có thể đạt thành ý nguyện."
"Ha ha..."
Lúc này, mới gần xế chiều nhưng trời đã tối sâm lại, biển mây âm trầm lửng lơ phủ kín đỉnh đầu, theo lý mà nói thì mùa đông hẳn sẽ có tuyết rơi, nhưng Giang Châu là nơi bốn mùa như xuân, dù mưa cũng rất hiếm thấy.
Dạ Kinh Đường cưỡi liệt mã màu than đỏ đứng bên cạnh bờ sông phủ kín sắc cỏ xanh vàng, đưa mắt nhìn về phía hạ nguồn, mơ hồ nhìn thấy cách đó vài dặm có vài bến cảng, nên cẩn thận nghiêng tai lắng nghe thì cũng có thể nghe được tiếng sóng rì rào trong gió.