Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217: Nghỉ Ngơi

Chương 1217: Nghỉ Ngơi Chương 1217: Nghỉ NgơiChương 1217: Nghỉ Ngơi

Chít chít-

Chim Chim là chim của Lương Châu, từ nhỏ đã đi theo Dạ Kinh Đường, chưa bao giờ thấy phong cảnh của biển cả nên lúc này đang đứng trên đầu ngựa, duỗi dài cái cổ vốn chẳng dài nhìn về phương xa, mắt nó trợn to tròn trịa, nhìn dáng vẻ chắc đang suy nghĩ hồ lớn như vậy, cá trong hồ chắc không thể hầm hết một nồi.

Phía Đông quận Lâm An gần biển, cũng sát với biên giới của Đại Ngụy, đây là địa điểm trọng yếu buôn bán tơ lụa vải vóc, bờ biển có thủy sư thường trú, chỉ là chủ tướng không phải Tần Tương Như mà là quốc công Ngô Tung.

Đại Ngụy không cấm biển, có thể đi đường biển đến Yến Châu, Thiên Nam thậm chí là các vùng ven phía Đông của Bắc Lương, đoàn thuyền cập bến không ít, thỉnh thoảng còn thấy những chiếc thương thuyên đang xuôi dòng lái vào bến cảng, quy mô lớn hơn những chiếc thuyền trên đất liên rất nhiều.

So với hai tên lần đầu ra biển như Dạ Kinh Đường và Chim Chim thì Tuyên Cơ Chân Nhân và Phạm Thanh Hòa đi cùng lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Tuyền Cơ Chân Nhân phiêu bạt giang hồ mười năm, từng nhìn thấy ngọn núi cao nhất và sa mạc rộng lớn nhất thế gian, cũng từng trong cơn bão đơn độc cùng con thuyền nhỏ theo gió vượt sóng, tiến vê nơi sâu nhất truy tìm đảo tiên chỉ tôn tại trong truyền thuyết kia. Vì vậy chút sóng gió nhẹ nhàng này căn bản không thể khiến nàng hứng thú.

Phạm Thanh Hòa lại là cô nương lớn lên ở chư bộ Tây Hải, từng lén lút đến Hồ Thiên Lang nhiều lần, Hồ Thiên Lang rất lớn, trong lịch sự nó được gọi là Tây Hải, cảnh sắc còn dễ nhìn hơn quận Lâm An rất nhiều.

Vì vậy Phạm Thanh Hòa không nhìn bao lâu liên quay đầu lại nói với Dạ Kinh Đường:

"Có lẽ đêm nay trời sẽ mưa, ngươi muốn ở lại Lâm An nghỉ ngơi một đêm hay là đi thẳng đến Vọng Hải lâu?"

Vọng Hải Lâu được xây trên một hòn đảo cách bờ biển khoảng chừng hơn ba dặm, đây vốn là nơi tế biển của triều Đại Ngô, qua ngàn năm trùng kiến đã biến thành một địa điểm du lịch, nó được xưng là ngôi nhà cuối cùng của Đông Nam Đại Ngụy nên có rất nhiều du khách ghé thăm.

Hiện tại ba người đang ở khu vực ngoại ô Lâm An, còn cách Vọng Hải Lâu hơn 80 dặm lộ trình, đi suốt đêm để đến cũng không phải là vấn đề, nhưng không thể vừa xuống ngựa lại đi đánh nhau được, ít nhiều gì cũng phải nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại.

Dạ Kinh Đường có Dục Hỏa Đồ hộ thân, vết thương không thương gân động cốt cho nên khôi phục rất nhanh, hiện tại đã bắt đầu kết vảy nhưng để bảo đảm an toàn, hắn vẫn đáp:

"Bôn ba cả ngày trời, dù người chịu được nhưng ngựa không được, thôi cứ ở đây nghỉ một đêm rồi sáng mai lại đi tiếp."

Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi trên hắc mã bên cạnh, tựa lưng vào hai cái gối tròn mềm mại, trong tay còn cầm hồ lô rượu, nhìn rất nhàn tản, nghe lời ấy, nàng liền đưa mắt nhìn về phía Đông Giao: "Quê của Ngưng Nhi ở Đông Lăng Sơn Trang nằm ngay ngoại ô vùng này, ngươi có muốn đi xem thử không?"

Dạ Kinh Đường biết nguyên quán của Ngưng Nhi là ở Giang Châu Lâm An, nhưng cũng không biết vị trí chính xác, lần này tới hắn quả thật định cùng Ngưng Nhi về bái tổ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Chẳng qua lần này đi quá vội vàng, Ngưng Nhi cũng không ở bên cạnh, hắn là hiền tế, một người chạy tới viếng mồ khó tránh có chút không hợp, hơn nữa đi chung với Thủy Thủy lại càng không hợp.

Vì thế Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Trước tiên cứ tìm nơi dừng chân đã, đợi khi giải quyết xong việc ở Vọng Hải Lâu, ta sẽ về đón Ngưng Nhi cùng đi, lúc đi lúc về chỉ tốn khoảng một ngày thôi."

Lúc này Phạm Thanh Hòa cũng không nói nhiêu, nàng vòng tay qua yêu nữ bán sống bán chết trước ngựa nắm lấy dây cương quay đầu về phía thành Lâm An, đi nửa đường vẫn không nhịn được nhìn xuống ngực.

"Ngươi có thể ngồi thẳng lại không? Chẳng khác gì một tên ma men..."

"Dựa thoải mái lắm."

"Ngực của Dạ Kinh Đường thoải mái hơn, sao ngươi không qua đó?"

"Ngực của hắn nào mềm bằng ngươi-"

"Ngươi câm miệng.......

Dạ Kinh Đường nghe vậy thì liền cười khẽ, hắn lại nhìn bến cảng ở đằng xa vài lần rồi cũng quay đầu ngựa, cùng Chim Chim đi theo con ngựa trước.

Mặc dù thành Lâm An không phải là thủ phủ của Giang Châu nhưng quy mô chẳng kém gì thành Giang Châu, thương nhân tới lui trên đường nhiều như mây, các tú tài và thư sinh hào hoa, những tiểu thư và phu nhân phong nhã càng khiến người ta chẳng kịp nhìn.

Dạ Kinh Đường mới đến cũng không biết đường, sau khi dạo vài vòng trên đường liền tới chợ phiên ở thành Bắc đến tìm nhà trọ.

Cả ngày phi ngựa bôn ba, ba người khó tránh cơ thể có chút mỏi mệt, Dạ Kinh Đường đang ở bên ngoài dỡ hành lý, Tuyên Cơ Chân Nhân lên lầu hai, nàng vốn định theo Thanh Hòa vào phòng nghỉ ngơi nhưng khi đến cửa thì chợt nảy ra một ý, nàng nhìn Phạm Thanh Hòa.

"Hòa Hòa, khinh công của ngươi tốt, hay là ngươi ra ngoài tìm hiểu chút tin tức đi?"

Trong lòng Phạm Thanh Hòa có chút loạn, cũng muốn mượn cơ hội ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh táo, nàng định đồng ý thì lại cảm thấy có gì đó không đúng...
Bình Luận (0)
Comment