Chương 1218: Nhẹ Một Chút
Chương 1218: Nhẹ Một ChútChương 1218: Nhẹ Một Chút
Phạm Thanh Hòa không ngốc, cũng chẳng phải dạng cô nương hay nhẫn nhục chịu đựng, thấy yêu nữ rõ ràng là đẩy nàng ra làm người xấu, bèn cau mày đáp:
"Ngươi dựa vào ta suốt dọc đường, chẳng lẽ còn mệt hơn ta? Sao ngươi không tự đi đi?"
Tuyền Cơ Chân Nhân nhún vai, sau đó quay người liền đi.
"Ta đi cũng được, vậy ngươi và Dạ Kinh Đường ở lại khách điếm nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy nữa."
Phạm Thanh Hòa cảm thấy cái này có hơi nguy hiểm, châm chước một hồi cũng đành buồn bực đi xuống lầu.
Bên ngoài khách điếm.
Dạ Kinh Đường đứng trong chuồng ngựa đút cỏ khô cho ngựa ăn, Chim Chim đậu bên cạnh nghiêng đầu dò xét khắp nơi. Trong lúc bận rộn thì thấy Phạm Thanh Hòa đi xuống, trông rất buồn bực, đội nón lên đầu rồi cắm cổ đi ra, bước chân nhìn rất nặng nề.
Dạ Kinh Đường thấy vậy nghi hoặc hỏi:
"Phạm cô nương, cô đi đâu thế?"
Phạm Thanh Hòa khựng lại một chút, cũng không nhìn thẳng vào mắt Dạ Kinh Đường:
"Ta ra ngoài nghe ngóng tin tức của Vọng Hải Lâu, ngươi xong việc cứ lên nghỉ ngơi, ta đi trước.'
Dạ Kinh Đường nhìn sắc trời, thấy còn chưa tối, nếu lên nghỉ ngơi thì còn sớm lắm, bèn theo đi:
"Vậy cùng đi đi, ta chưa từng đến Lâm An, nghe nói cảnh sắc nơi này đẹp như tranh vẽ, vừa hay có dịp nên cũng muốn thưởng thức một phen."
Cùng đi...
Phạm Thanh Hòa rõ ràng có chút chần chừ, nhưng nghĩ đến yêu nữ cố ý đẩy nàng ra, còn bản thân ở lại trong phòng mong chờ tướng công sủng hạnh thì chút chần chừ này lập tức bị đè xuống, nàng ra vẻ kiên quyết đi đằng trước.
"Cũng được, thật ra nơi này không khác gì Hồ Đông ở Bắc Lương, chỉ là mùa đông ấm hơn một chút, nói phong cảnh như tranh thì phải đi đến cánh đồng tuyết bên kia, núi tuyết ở đó rất hùng Vĩ...
Dạ Kinh Đường biết Hồ Đông nằm bên cạnh Hồ Thiên Lang, nhưng ngay cả Hồ Thiên Lang hắn cũng chưa từng đến thì sao biết Hồ Đông có hình dạng ra sao, nghe vậy thì bèn nói:
"Thật sao? Nếu có thời gian, ta nhất định phải đến đó một chuyến."
Trong lòng Phạm Thanh Hòa vẫn hi vọng Dạ Kinh Đường thường xuyên về chư bộ Tây Hải, nên thấy thế thì cười đáp: "Đến lúc đó ta sẽ làm người dẫn đường cho ngươi, Bắc Lương ta đều đã đi hết, biết được rất nhiều chỗ hay ho. Không phải ngươi thích nhất nữ nhân sao, ở Bắc Lương có một nơi gọi là Yên Chi Các, bên trong đều là yêu nữ tà đạo, chỉ cần chịu giao ra võ công độc môn thì các nàng sẽ cho ngươi cuộc sống còn hơn cả thần tiên..."
Dạ Kinh Đường nghe thế thì đảo mắt nhìn Phạm Thanh Hòa.
"Bắc Lương còn có nơi như thế?"
"Đại Ngụy cũng có, các môn phái gả nữ đồ đệ của mình cho các du hiệp giang hồ chẳng phải cũng vì muốn dùng sắc đẹp thu nạp võ học khắp võ lâm sao, chỉ là không trực tiếp như Bắc Lương mà thôi... Chẳng lẽ người định đến Yên Chi Các?"
"Ta tò mò nên hỏi một chút, mấy nơi như vậy sao ta lại có hứng thú được."
"Chuyện này cũng hên xui lắm..."...
Hai người cứ thế cùng nhau đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác trời cũng tối sâm lại.
Nơi dò xét tin tức giang hồ nhanh nhất không đâu bằng giang hồ, cảng Đông Lăng chính là nơi có nhiều người giang hồ tụ tập nhất thành Lâm An này.
Cảng Đông Lăng nằm ngay bên cạnh Đông Lăng Sơn Trang, nơi đó từng là sản nghiệp của Lạc gia, quy mô không lớn không nhỏ, cũng có thể xem là thế lực giang hồ được truyên thừa mấy đời.
Nhưng gia gia của Lạc Ngưng không có con trai, vì vậy mới chiêu một đứa hiền tế về nhà ở rể; trong đám hậu bối, ngoại trừ Lạc Ngưng cũng chẳng có nam đỉnh nào, đợi đến khi hai phu thê trang chủ qua đời thì Đông Lăng Sơn Trang tự nhiên tan ra từng mảnh, chia thành bốn năm thuyền bang, tự quản lý bến tàu theo ý bản thân.
Tổ trạch Lạc gia cũng bị đem bán lấy tiền sau khi Ngưng Nhi rời khỏi cố hương, Đông Lăng Sơn Trang hiện tại đã không còn thấy được phong thái giống ngày xưa nữa.
Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hòa vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đi đến bên ngoài bến tàu.
Long Chính Thanh đột nhiên ở Vọng Hải Lâu hạ chiến thư nên người giang hồ gần Giang Châu nghe tin chạy đến rất nhiều, những người ở xa còn chưa đến mà bến tàu đã gần chật kín, những ngõ nhỏ câu lan thậm chí còn nghe được các kỹ nữ thanh lâu đang trò chuyện.
"Sai gia, ta nhớ trước kia giang hồ hiệp khách đánh nhau ở Vọng Hải Lâu, quan phủ còn phải chạy đến bắt người, chuyện lần này lớn như vậy, bến tàu đông đúc thế kia mà sai gia còn có thời gian rảnh rỗi đến đây tiêu khiển sao?"
"Long Chính Thanh kiêu hùng cơ nào? Một truy y bổ đầu nhỏ bé như ta đến đó chẳng phải đi tìm đường chết sao? Ta đã xin nha môn cho nghỉ vài ngày, đến chỗ này lánh nhờ một lát... Có phải ngươi còn chưa cảm thấy gì không? Sao còn có tâm trạng thì thâm thế này?"
"Hửm? A- a- Sai gia nhẹ một chút.......
?