Chương 122. Đang Vẽ Gì Đây? (1)
Trăng sáng sao thưa, cung, các vắng vẻ.
Bóng chim chim trắng, bay dọc theo mái cung đình thi thoảng lại nhảy lóc cóc trên mái, nếu thấy có người thì đều sẽ dừng lại nghiêng đầu dò xét, trong mắt như viết lên mấy chữ: thật nhàm chán ~
Dạ Kinh Đường mặc áo gấm màu đen, tay đặt trên yêu đao, đi lại tuần tra trên tường thành, bất tri bất giác đã đi một vòng quanh hoàng cung, cũng chạm mặt với Thương Tiệm Ly một lần.
Kiến trúc hoàng cung khắp nơi đều có hoa mộc nên rất khó nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng. Chẳng qua trời tối ít người qua lại, đêm khuya tĩnh lặng, thi thoảng có thể nghe thấy thanh âm từ trong phòng truyền ra.
Dọc theo tường thành của hoàng cung, chạy một vòng hết các kiến trúc bên trong từ đó có thể kết luận: Thành Nam tập trung nhiều người ở, chủ yếu là cung nữ thái giám làm việc vặt, mà mặt sau thành Bắc bóng người thưa thớt hơn. Góc Tây Bắc Hoàng thành là vườn hoa lớn, hẳn là ngự hoa viên, trong những cung điện phụ cận đều có treo đèn lồng thắp sáng.
Dạ Kinh Đường di chuyển đã hơn nửa ngày thấy cũng không có gì nguy hiểm liền nhẹ nhàng vượt qua tường thành hoàng cung nhảy xuống vùng phụ cận Phúc Thọ cung.
Sau tường có thể nhìn thấy treo không ít y phục, đều là trang phục của nữ tử trong đó còn có vài bộ hoa lệ. Bên cạnh đó còn nghe thấy tiếng hít thở của những người ở trong các phòng gần đó. Chỗ này hẳn là phòng giặt quần áo.
Dạ Kinh Đường xuyên qua các kiến trúc, bày ra dáng vẻ là đang đi tuần tra, thoải mái quan sát trái phải, nhìn xem nơi đây có ám vệ hay không.
Cứ đi như thế một lát liền thấy phong cảnh xung quảnh dần dần trở nên lịch sự tao nhã, phía trước còn một tòa đại điện có chút lộng lẫy, cây ngân hạnh ngàn năm mọc lên thành rừng ngay tại phía sau tòa cung điện.
Trong cung có rất nhiều cung nữ nhưng giờ này phần đa đều đã đi ngủ. Vậy mà nơi đây cung nhân lại rất đông, Dạ Kinh Đường thấy thế không khỏi buồn phiền, hắn không thể cứ như vậy tùy tiện đi vào, đành đi dạo ở bên ngoài cung điện quan sát.
Từ hành lang phía trên nhìn vào có thể thấy trong điện còn thắp đèn, cửa sổ bên trái đang mở, ngoài cửa sổ là hoa mộc, bên trong cửa sổ có đặt một cái bàn trà.
Trên bàn trà có đặt một cây đèn, một vị phu nhân mặc váy đỏ thẫm đang đoan trang ưu nhã ngồi. Tay cầm bút vẽ gì đó trên giấy.
Đứng bên cạnh là một cung nữ dung mạo không tầm thường đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn bức tranh của vị phu nhân.
Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được tư thế ngồi quỳ chân của phu nhân, dáng người uyển chuyển, phần mông đầy đặn hiện ra vô cùng tinh tế. Hoa văn trên vạt áo cũng rất đáng chú ý.
Gương mặt vị phu nhân này toát lên vẽ tao nhã, mềm mại có chút đáng yêu, nhìn không ra tuổi tác. Hai đầu lông mày của phu nhân trời sinh mang theo quý khí, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, dưới ánh nến mờ ảo lại giống như hai ngôi sao giữa trời đêm.
Dù là dung mạo hay khí chất đi chăng nữa, đều là bất phàm, tưởng chừng chỉ nhẹ nhàng cắn môi cũng có thể làm cho những thiếu niên lang phun máu xa ba mét.
Nhưng Dạ Kinh Đường đi chuyến này không phải làm đạo tặc hái hoa, trong đầu đều là « Minh Long Đồ », nên không chú ý đến những ưu điểm này, chỉ là quan sát quần áo muốn từ đó nhìn xem cái phu nhân thần bí này thân phận ra sao, đang làm gì. Liệu hắn có cơ hội đi xuyên qua đại điện để tới vườn hoa phía sau hay không?
Phu nhân xinh đẹp rõ ràng đang vẽ tranh, về phần nội dung bức vẽ. . .
Dạ Kinh Đường híp mắt dò xét, có thể thấy được là một hình người, lấy tiêu chuẩn hội họa của hắn để nói thì:
Vẽ coi như không tệ, rất giống người. . .
Trên vai là cái bao gì thế?
Hiểu rồi, vai vác nhật nguyệt! Ý cảnh quả thực bất phàm. . .
Tại sao phải xé phần bên dưới đi?
À. . . thì ra là vẽ sai. . .
Ngươi không thể vẽ hoa cỏ vào trang trí sao. . .
Dạ Kinh Đường dùng dánh mắt khó hiểu để quan sát, còn chưa thấy rõ được gì thì cách đó không xa liền có thanh âm vang lên:
"Công tử, ngài đi nhầm nơi rồi."
Hắn đảo mắt nhìn lại thì thấy một phụ nữ trung niên, tướng mạo bình thường, mặc đồ cung nữ, bên hông có treo lệnh bài ám vệ từ phía sau bồn hoa đi ra. Thắt lưng phía sau còn có một thanh đao.
Dạ Kinh Đường là quang minh chính đại tuần tra, tự nhiên là không cần hoảng hốt, lập tức từ trong bóng tối bước ra.
-----
Trong điện, Thái hậu nương nương đang cầm đao nhỏ cắt giấy, nghe thấy tiếng vang liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ:
"Dương Lan, sao thế?"
Vừa quay đầu lại, liền phát hiện bên trong hành lang, dưới ánh trăng xuất hiện một bóng người.
Thái hậu nương nương nhìn kỹ lại, có thể thấy được bóng người là nam nhân, mặc áo gấm màu đen, bên hông cũng có lệnh bài ám vệ, mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh lùng, một mặt nghiêm túc chắp tay hành lễ:
"Tại hạ Dạ Kinh Đường, phụng lệnh Tĩnh Vương tuần tra hoàng cung, lần đầu vào cung chưa quen thuộc địa hình. . ."
Dạ Kinh Đường? !
Thái hậu nương nương nghe thấy cái tên này, sắc mặt đầu tiên là vui mừng sau đó lại có chút hoảng hốt!
Cúi đầu nhìn chân dung mỹ nam tử ‘Sinh động như thật’. . .
Ông trời của ta ơi!
Thái hậu nương nương cảm thấy không ổn, vội vàng đem bức chân dung giấu ở sau thắt lưng.
Hồng Ngọc bên cạnh thấy vậy liền âm thầm gật đầu, phản ứng Thái hậu nương nương vẫn là rất nhanh nha, biết bản thân vẽ tranh như gà bới, không thể để người ngoài nhìn thấy mà chê cười. . .