Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1272 - Chương 1272: Nghĩ Gì Vậy

Chương 1272: Nghĩ Gì Vậy Chương 1272: Nghĩ Gì VậyChương 1272: Nghĩ Gì Vậy

Thái Hậu Nương Nương chớp chớp con ngươi, hơi thanh tỉnh sau đó chống nửa thân trên lên dò xét tả hữu.

Đạo quán trống không, cũng chỉ có ba gian phòng, Hồng Ngọc đến ngủ cùng giường với nàng, lúc này nằm ở bên cạnh, vì nhường chỗ cho nàng ngủ dễ chịu một chút, lưng gần như dựa vào tường, gương mặt ửng đỏ, nhìn hẳn là đang nằm mộng mắc cỡ chết người gì đó.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có ghế nằm khẽ lay động chầm chậm.

Thái Hậu Nương Nương thấy vậy, lặng lẽ đứng dậy mặc váy rồi đến bên ngoài sương phòng dò xét, thấy trong viện rỗng tuếch, chỉ có Chim Chim ngồi xổm trên ghế lúc ẩn lúc hiện, tư thế nhàn nhã 'Chim nhàn hoa quế rơi, đêm tĩnh xuân sơn không.

"Người đâu..."

Thái Hậu Nương Nương đảo mắt một vòng không thấy bóng dáng, tiến tới bên cạnh ghế nằm hỏi thăm: "Thủy Nhi và Dạ Kinh Đường đi đâu?"

"Chít chít."

Chim Chim nghiêng đầu ra hiệu phía sau núi.

Thái Hậu Nương Nương ngoảnh đầu nhìn lại, bởi vì còn nhỏ từng tới, biết bên đó là nơi tắm tiên, trong lòng không khỏi dấy lên mấy phần hồ nghị, lập tức mặc váy lặng lẽ đi đến hậu sơn.

Trăng sao giữa trời, trên con đường núi tâm nhìn vẫn rất cao, rừng trúc cỏ cây theo gió khẽ lay động, phát ra âm thanh rì rào.

Thái Hậu Nương Nương dò xét trái phải trong rừng, chưa đi được quá xa, đã nghe thấy trong bóng đêm có vài tiếng: "Ô... Ô ô ô..."

Tựa như nữ tử khóc nỉ non.

Nửa đêm, ở hoang sơn dã lĩnh chợt nghe động tĩnh này, hiển nhiên có chút âm trầm kinh khủng.

Thái Hậu Nương Nương hơi rụt cổ, cả gan muốn cẩn thận lắng nghe, sau đó phát hiện thanh âm hoàn toàn không có, sâu trong rừng trúc như biến thành tử địa không người trong nháy mắt.

Thái Hậu Nương Nương nhìn ngây ngốc, nhưng đầu óc không mụ mịị, chỉ là bình thường không thích dùng đầu óc.

Nửa đêm, trong rừng cây, loại thanh âm này, Thái Hậu Nương Nương hơi suy nghĩ thì liên tưởng đến trong « Diễm Hậu Bí Sử › viết, cung nữ nửa đêm nghe được tiếng nữ tử khóc nỉ non, tưởng rằng quỷ nháo, trên thực tế là Thái Hậu và Thế Tử yêu đương vụng trộm trong hoa viên phát ra tiếng.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Thái Hậu Nương Nương hiện ra vẻ khó tin.

Chẳng lẽ Thủy Nhi lại với Dạ Kinh Đường, nhưng mà nàng chính là sư tôn của Ly Nhân, sao nàng có thể...

Không đúng, sự việc hình như càng kỳ quái hơn, Thái Hậu Nương Nương nghĩ đến quan hệ giữa mình và Ly Nhân, cảm thấy Thủy Nhi không thể nói là khác người, cho dù truyền đi cũng chỉ bị thế nhân chê cười nhưng chuyện của nàng truyền đi chính là viết trực tiếp lên sử sách, bị hậu thế lảm nhảm mấy ngàn năm.

Thái Hậu Nương Nương cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, thậm chí có chút hi vọng Thủy Nhi làm loạn, như vậy sau này sự việc bại lộ, nàng cũng có người bầu bạn chứ không phải vì chứng thực phỏng đoán trong lòng, Thái Hậu Nương Nương xốc tà váy, nhẹ chân nhẹ tay đi đến hồ nước.

Rừng rậm tối như bưng, cực kỳ yên tĩnh.

Thái Hậu Nương Nương trong lúc hành tẩu rõ ràng có thể nghe thấy nhịp đập của mình dần dần nhanh, nhìn phương hướng hồ nước không dời mắt, đang tập trung cẩn thận chợt phát hiện hai bên dưới xương sườn bị thứ gì gãi gãi.

"AI"

Một tiếng kêu sợ hãi.

Thái Hậu Nương Nương do xoay sở không kịp, cả người nhảy tới mấy bước, hai tay co lại trước ngực, gương mặt châu tròn ngọc sáng tràn đầy hoảng sợ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện chẳng biết lúc nào phía sau có thêm một đạo nhân ảnh.

Bóng người thân vận trường bào màu đen, trên gương mặt tuấn lãng nở một nụ cười thân thiện, phát hiện nàng bị hù dọa, vội vàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, là ta."

Thái Hậu Nương Nương lo lắng đề phòng đi đường ban đêm, đều sắp bị sợ quá phát khóc, nhìn thấy là Dạ Kinh Đường mới thở phào nhẹ nhõm sau đó thẹn quá hoá giận, xông lên dùng nắm đấm nện ngực nam nhân: Thùng thùng -

"Ngươi, tên đần này, ngươi... ngươi hù chết bản cung, ngươi."

Dạ Kinh Đường đương nhiên không dám tránh, dùng tay vịn bả vai Thái Hậu: "Chỉ đùa một chút thôi, lỗi của ta, sao người lại tới đây? Ban đêm ngủ không được?"

"Ta...

Thái Hậu Nương Nương khẽ vỗ ngực, đang muốn theo Dạ Kinh Đường trở về, hơi suy tư lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Nàng quay đầu nhìn thâm sơn rừng rậm, lại nhìn công tử hắc bào bên cạnh, ánh mắt hoài nghi dò xét trên dưới một lượt.

Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt: "Sao vậy?"

Thái Hậu Nương Nương hơi nhíu mày, cũng không hỏi thăm mà xoay Dạ Kinh Đường về phía ánh trăng, nghiêng đầu nhìn về phía dấu son môi đỏ nhạt trên cổ, tóc còn ướt, nhìn thấy đây là vết son Thủy Nhi thường dùng, Thái Hậu Nương Nương cái gì cũng hiểu, đáy mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được: "Mới vừa rồi ngươi và Thủy Nhi đang... đang làm cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment