Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 287 - Chương 287 - Nữ Vương Gia Tới Tìm

Chương 287 - Nữ Vương Gia Tới Tìm
Chương 287 - Nữ Vương Gia Tới Tìm

Chương 287. Nữ Vương Gia Tới Tìm

Dạ Kinh Đường trầm mặc một lát, sau đó cũng không gây khó dễ, để Trình Thế Lộc bước nhanh rời đi.

"Như vậy đã xong?"

Dương Quan ở bên cạnh kinh hồn táng đảm, hoàn toàn không ngờ tới Nộ Mục Kim Cương lấy tính tình táo bạo nổi danh, sau khi bị chém mấy đao đã chạy trối chết, sửng sốt một lát lại phát hiện nửa mặt tường đều đang bốc cháy, mới phản ứng được, vội vàng gọi thủ hạ đến dập lửa, tiếp đó nói:

"Dạ công tử, ngài thật sự là quá trượng nghĩa, đại ân hôm nay không thể báo đáp..."

Dạ Kinh Đường không có tâm tư nói chuyện với tên Dương Quan đen đủi, thu bội đao vào vỏ rồi đi ra chính đường, đi đến trước mặt Lạc nữ hiệp cũng đang có chút mờ mịt:

"Lạc nữ hiệp, ngươi thấy thế nào?"

Lạc Ngưng miễn cưỡng nhìn qua phương hướng Trình Thế Lộc rời đi, nói khẽ:

"Chỉ muốn lấy lại mặt mũi thôi, thấy tình thế không đối phó được, dứt khoát nhận thua cũng coi như sáng suốt. Chỉ là Trình Thế Lộc vừa rồi khẳng định kiêng kỵ gì đó, là sợ bị tìm ngươi tìm ra tráo môn, hay là cái khác, khó xác định."

Dạ Kinh Đường quay đầu mắt liếc phía sau một chút, sau đó cùng Lạc Ngưng đi ra khỏi Thanh Liên Sơn Trang, thấp giọng nói:

"Có phải hắn đã phát hiện ra ta đang nghiên cứu Kim Lân đồ hay không?"

Lạc Ngưng hơi trầm ngâm nói:

"Không nhất định. Trình Thế Lộc mười mấy năm trước đã nổi danh, nhìn ra thiên phú cũng không thấp, nếu luyện kim lân đồ vài chục năm, hôm nay không có khả năng bị một đao của ngươi phá phòng thủ. Nhưng nói không luyện Kim Lân Đồ, thân thể cũng không rắn chắc tới mức này, cảm giác rất kì lạ."

"Có phải là mấy năm gần đây mới có được hay không, thời gian luyện được tương đối ngắn?"

"Rất khó xác định, phải nghĩ biện pháp cẩn thận điều tra thêm."

"Với thân phận của ta thì không thể làm loạn ở bên ngoài. Về thương lượng một chút, khoảng cách Thiết Phật Lĩnh với Bão Nguyên Môn không xa, ta sẽ mau chóng khởi hành, lấy danh nghĩa Hồng Hoa Lâu, đi xử lý chuyện của Bão Nguyên Môn, thuận tiện đi Thiết Phật Lĩnh xem."

Lạc Ngưng suy tư một lát:

"Người có tâm đều có thể đoán được Hồng Hoa Lâu sẽ đi gõ Bão Nguyên Môn, ngươi đi một mình thì phong hiểm quá lớn, ta cùng với ngươi đi một chuyến."

Dạ Kinh Đường đoán được Tam Nương là đang lo lắng cho an nguy của hắn, cũng sẽ luôn suy nghĩ cho hắn, nhất định sẽ muốn đi cùng hắn, hơi suy nghĩ:

"Về trước đã, để ta đi an bài hành trình một chút. Đáp ứng giúp Tĩnh Vương tra án, nhưng mà vẫn chưa làm được việc gì. Muốn ra ngoài làm việc riêng còn phải nói một tiếng với Tĩnh Vương."

"Tin tức từ Nam Tiêu Sơn, đoán chừng còn phải đợi ba đến năm ngày nữa, trước tiên đem việc riêng giải quyết rồi lại nói sau, trở về cũng vừa vặn tra thân phận hung thủ kia..."

Ầm ầm ~

Trên không thành trì vang lên sấm rền, mưa bỗng nhiên lớn hơn, gió to thổi lên.

Phụ cận đường phố Xưởng nhuộm, Dạ Kinh Đường một tay cầm dù giấy dầu ngăn lại gió, trong ngực ôm Ngưng nhi tỷ tỷ, dùng thân thể che hạt mưa từ phương ngang hắt tới, miệng nhịn không được cợt nhả vài câu:

"Cái cơn mưa này, giống như ngươi đêm khuya ngày hôm trước. . . A! "

Lạc Ngưng núp ở dưới cánh tay Dạ Kinh Đường, lúc đầu tiểu tặc chủ động che gió che mưa cho nàng, trong lòng vẫn rất cảm động, lời này vừa nói ra, gương mặt lãnh diễm lập tức hóa thành xấu hổ giận dữ, hung hăng bấm một cái vào trên lưng Dạ Kinh Đường:

"Tiểu tặc, ngươi còn dám nhắc tới những việc này nữa xem? Ta cũng không phải cố ý. . . Ta cũng đã mua giường mới trả cho ngươi!"

Dạ Kinh Đường mỉm cười nhận lỗi, dùng tay áo che mưa gió, xem như chưa có chuyện gì sảy ra.

Bởi vì gần về nhà nên Dạ Kinh Đường tăng tốc bước chân, muốn vọt thẳng tiến vào đường phố xưởng nhuộm.

Nhưng Lạc nữ hiệp trong ngực, giống như là bị câu nói không che đậy kia làm phát bực, chuẩn bị quay đầu:

"Ta đi y quán Vương gia, đợi chút nữa nấu thuốc cho ngươi."

"Mưa lớn như thế, ngày mai hẵng đi."

"Không được! Tiểu tặc nhà ngươi càng ngày càng quá phận, ta cũng không phải là cái gì của ngươi cả, ngươi không nhớ ơn báo đáp cũng được, đừng có được nước lấn tới. . ."

"Xuỵt xuỵt, phía trước có xe ngựa."

Dạ Kinh Đường bước nhanh lên trước, bởi vì mưa rơi quá lớn, đi đến đầu đường phố xưởng nhuộm phố mới nghe được hơi thở của ngựa, nâng dù lên nhìn thì thấy một cỗ xe vua xa hoa đang dừng ở bên đường tránh mưa.

Ở bên cạnh xe ngựa có hộ vệ, cửa sổ mở ra, bên trong sáng ánh lửa.

Nữ vương gia dung mạo khí khái hào hùng xinh đẹp, ngồi ngay ngắn ở trong xe, từ cửa sổ xe nhìn sang hắn, đáy mắt mang theo một vòng dị dạng.

Chim chim núp ở trên vai Dạ Kinh Đường tránh mưa, vội vàng nâng lên cánh chào hỏi:

"Chít chít ~ "

Lạc Ngưng nhìn thấy nữ tử quý khí trong xe ngựa, sắc mặt hơi chuyển biến, như là tiểu tức phụ thẹn thùng hạ thấp người thi lễ, sau đó liền đem cây dù che mưa ra che bước nhanh chạy vào đường phố xưởng nhuộm.

Rầm rầm. . .

Mưa to đổ ập xuống, đem chim chim xối ướt khiến cho nó khẽ run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment