Chương 387. Canh Cho Nữ Đế Tắm
Đại Ngụy Nữ Đế nằm trong tay, đường cong mông như là trứng gà bóc vỏ trắng nõn, tạo thành một đường vòng cung mê người dưới ánh nến.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường quy củ như thế, Nữ Đế miễn cưỡng cười nói:
"Ngươi sợ ta ngã xuống đất."
Dạ Kinh Đường mặc dù che mắt nhưng vẫn nhớ ký vị trí trong căn phòng nhỏ này, đi tới bên cạnh bể tắm ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt mỹ nhân vào trong nước hồ ấm áp.
Xôn xao~
"Tình huống của ngươi không đúng, xác định không gọi Vương thái y tới xem một chút?"
Dạ Kinh Đường hỏi.
Đại Ngụy Nữ Đế ngâm trong nước ấm, biểu cảm hơi hòa hoãn mấy phần:
"Không cần. Ngươi ra ngoài đi."
Dạ Kinh Đường ngồi xổm ở thành bể tắm, cũng có thể cảm nhận được vẻ khô nóng trên người Ngọc Hổ.
Không gọi cung nữ lại không gọi thái y, hắn sao có thể yên tâm để Ngọc Hổ không rõ tình huống một mình chữa thương ở chỗ này, lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía ao:
"Ta không nói lời nào. Ngươi điều trị thân thể, có vấn đề nói thẳng, đừng có ngạnh kháng."
Đại Ngụy Nữ Đế thấy Dạ Kinh Đường không đi ra, cũng không nhiều lời, dù sao có người ở bên cạnh chăm sóc thì ổn thỏa hơn một chút, nhắm mắt lại, bắt đầu điều trị.
Nhưng ngâm trong bồn tắm ở chỗ này, một nam nhân đứng ở bên cạnh, mặc dù bịt mắt đưa lưng về phía mình thì vẫn có chút...
Được rồi, coi như là phi tử như hoa như ngọc ở bên cạnh hầu hạ đi. Đại Ngụy Nữ Đế mở mắt ra, nhìn bóng lưng Dạ Kinh Đường, lại nhắm mắt lại, điều trị thân thể đồng thời trong lòng âm thầm châm chước.
Nàng mặc dù dự định để Dạ Kinh Đường thiên phú có một không hai đương thời, biết bí mật của mình, vào trong thiên hạ giúp nàng tìm kiếm Minh Long Đồ đã thất lạc.
Nhưng thân là đế vương, nàng cũng không có ngu ngốc đến nổi nghĩ là 'Bởi vì ta là hoàng đế, cho nên ngươi phải vô điều kiện làm việc cho ta’.
Cho dù là thần tử cũng phải cho bổng lộc, cẩn thận khống chế lòng người, xác nhận thần tử tuyệt đối trung thành mới cho quyền lợi và giao trách nhiệm tương xứng với độ trung thành.
Nhiệm vụ tuyệt mật liên quan đến sinh tử của đế vương như thế này, khi không có triệt để khiến cho người ta quy tâm, tùy ý làm chính là tự tìm phiền não cho mình.
Lỡ như Dạ Kinh Đường biết, sau đó quay đầu đi Bắc Lương đổi Vương tước, Đại Ngụy lập tức thiên hạ đại loạn, đâu cần phải trung tâm như một với nàng?
Hắn nhìn như không ham quyền thế danh lợi, dưới tình huống như thế này mà cũng có thể bất động như núi, nhìn đúng là không giống đồ háo sắc, như vậy chẳng phải không có kẽ hở ... Đại Ngụy Nữ Đế cảm thấy mình nhãn lực độc ác, Dạ Kinh Đường không thể nào không ham sắc đẹp.
Nàng nghĩ nghĩ, hơi nâng tay lên, vung bọt nước lên, xối trên bánh bao nhỏ.
Rầm rầm ~
Sóng gợn lăn tăn.
Đại Ngụy Nữ Đế cẩn thận chú ý đến phản ứng của Dạ Kinh Đường, kết quả phát hiện Dạ Kinh Đường che mắt đứng bên cạnh bể tắm, bên tai giật giật, sau đó nghiêng đầu lộ ra nửa bên mặt, có chút không vui nói:
"Ngươi chữa thương, đừng làm những chuyện vớ vẫn như thế."
Ngữ khí vẫn rất hung.
Đại Ngụy Nữ Đế dừng động tác lại, ánh mắt ngưng lại:
"Dạ công tử, ngươi không biết điều như vậy, sau này làm việc trong kinh thành sẽ bị thiệt thòi."
"Nếu như ngươi khỏe lại, ta sẽ đi. Nếu như chưa thì tập trung chữa thương đi."
Đại Ngụy Nữ Đế cảm thấy tiểu tử này nếu không phải muội phu nàng mà là phi tử của nàng thì chắc chắn không đến ba ngày sẽ rơi vào lãnh cung, nàng không nói nữa, tập trung chữa thương.
Không nhìn thấy!
Một bên khác, thành tây.
Cơn mưa to đột nhiên ập tới kéo dài mấy khắc sau đó dần dần giảm nhỏ lại.
Cửa thành tây, ở gần Vân Ninh Hầu Phủ, vô số cấm quân vẫn nghiêm phòng tử thủ, nhưng đại nội cao thủ ở bên trong đó sau khi xác định không có tặc tử ẩn nấp thì đã từ bỏ điều tra đi tới bên ngoài vọng lâu nằm ở phía tây bắc hoàng thành.
Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào màu bạc, đứng ở trước cửa vọng lâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí sắc vô cùng tốt.
Chỉ huy ở bên trong vọng lâu một ngày, bây giờ một lần bắt được hơn hai mươi trọng phạm, có thể nói thu hoạch tương đối khá, điều tiếc nuối duy nhất chính là thân phận của Ô Vương thế tử đặc thù, phải do trọng thần Hình bộ bắt giữ, nàng không thể dẫn hộ vệ đi bắt.
Nhưng công lao của truyện này sẽ rơi vào trong tay của nữ vương gia nhìn thấu tất cả mọi chuyện như này, vụ án lớn như vậy, kể từ khi khai quốc đến nay vẫn chưa có mấy lần, bây giờ nàng lại giải quyết được, sau này hỏi Hộ Bộ lấy bạc cũng có lý có cứ, Ngự Sử ngôn quan cũng không thể nói này nói nọ kia, chỉ nghĩ thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Đông Phương Ly Nhân lập được công lao lớn như thế, chắc chắn không thể để cho bộ hạ thất vọng, sau khi vừa mới kết thúc lùng bắt thì lập tức chuẩn bị khánh công khích lệ bộ hạ đã bôn ba suốt một ngày của mình.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân đứng ở trước vọng lâu, nhìn đám người quay trở về nhưng phát hiện ra đường đường đại nhân công lao to nhất không có trở về, lập tức dò hỏi:
"Thương Tiệm Ly, Dạ Kinh Đường đi đâu?"
Thương Tiệm Ly có thể là sợ chuyện tự ý rời khỏi vị trí khiến cho Dạ Kinh Đường vất vả lắm mới lập được công lớn bị trách tội cho nên mới vội vàng lên tiếng giải thích:
"Dạ công tử có Tuyết Ưng tương trợ, tai mắt thông thiên, mới phát hiện động tĩnh ở bên Minh Ngọc Lâu quá lớn cho nên mới nhanh chóng chạy qua đó tiếp viện. Tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân mệnh, Dạ công tử hẳn là phát hiện tình huống không thể không qua đó cho nên mới rời đội sớm."