Chương 516. Ta Tự Tới
Bùi Tương Quân vừa nói hai câu, miệng đã bị chặn lại, đôi mắt nàng chớp chớp, giúp Dạ Kinh Đường cởi áo ra, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hăn.
Tiếng xột xoạt vang lên...
Trong gian phòng ánh đèn yếu ớt, hai tiếng hô hấp vang lên liên tiếp, chậm rãi dần dà có chút loạn nhịp.
Trong lòng Bùi Tương Quân ban đầu rất thấp thỏm lo lắng, nhưng sau đó không thèm quan tâm gì nữa, ngược lại chậm rãi đè ép xuống, chính trong thời khắc nhắm đôi mắt mặc cho nước chảy bèo trôi, bỗng bên tai truyền đến một tiếng:
“Tam Nương.”
“Hả? ~”
Bùi Tương Quân mở mắt ra, phát hiện Dạ Kinh Đường đang nhìn nàng, lại vội vàng nhắm mắt lại:
“Sao thế?”
“Ngày đầu tiên ta đến Vân An, kỳ thật đã thấy Tam Nương thật xinh đẹp, lúc ấy vẫn luôn do dự xem có nên ăn bám ở Bùi gia hay không... Nếu như không có Tam Nương, ta khẳng định sẽ xông xáo giang hồ, sẽ không chạy tới Bùi gia làm ông chủ nhỏ.”
?
Lông mi Bùi Tương Quân giật giật, im lặng một chút mới nhẹ nhàng nói:
“Khi ngươi mới tới tiêu cục, ta và Tú Hà lên lầu vụng trộm nhìn thử, cũng cảm thấy rất tuấn tú... biết được ngươi là nghĩa tử của nhị ca, trong lòng vẫn thấy rất đáng tiếc...”
“Vậy chúng ta cũng coi như vừa thấy đã yêu?”
“Là gặp sắc nảy lòng tham...”
“?”
“Lại nói, ta còn tính là sư cô của ngươi, chúng ta như thế này, có tính là đồi phong bại tục hay không...”
“Sao lại nói lời này, đại bá mẫu gả ngươi cho ta, lời của phụ mẫu, danh chính ngôn thuận...”
“Vậy sau này hai chúng ta xưng hô với đại bá mẫu thế nào? Luận theo vị trí, ngươi gọi là đại bá mẫu, ta gọi đại tẩu?”
“Ừm... Giống như cũng chỉ có thể gọi như vậy, không thể để ngươi đổi giọng gọi đại bá mẫu, taa đổi giọng gọi đại tẩu, cùng một đời với nghĩa phụ...”
“Vậy Bùi Lạc làm sao bây giờ? Người gọi hắn đệ đệ, hay để hắn gọi ngươi cô phụ?”
“Ách...”
“Được rồi, đầu óc ngươi không tỉnh táo, đừng nói những lời này, trước tiên điều trị cho người đã... Kinh Đường! Sao ngươi lại vẫn luôn hôn xuống dưới?”
“Có được không?”
“Ngươi thích thì được rồi... Cảm giác thấy hơi khó xử... ô...”
Âm thanh nỉ non bắt đầu vang lên trong phòng, hai bóng hình ôm vào cùng một chỗ.
Tiếng sột soạt vang lên, giống như trong cảnh vật yên tĩnh, gió xuân lơ đãng len lỏi vào màn, thắp bừng lên ở nơi hẻo lánh một chút ý xuân...
Gió núi rì rào, ánh trăng sáng mỏng manh.
Bên tường vây của khách điếm ven sông, ở cạnh bờ đê, rộng chỉ hai thước, bình thường sẽ không có ai đứng ở đây.
Mà giờ phút này, cách bờ đê lại ngồi một người một chim.
Lạc Ngưng mặt trên thân váy dài màu xanh, trên đầu đội đâu lạp, ngồi trên một chiếc khăn tay hai chân đung đưa, bên ngoài đặt một hộp nhỏ, trong đó là thịt khô.
Chim lớn lông xù màu trắng, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt nàng, bởi vì khi trong xe đã ăn quá no, nên giờ nó không há mồm đòi đồ ăn, chỉ nhìn lên trời kêu chít chít, hừ hừ như theo điệu hát dân gian.
Chim Chim có thể chạy tới đây làm bạn với nàng, Lạc Ngưng hiểu rõ Dạ Kinh Đường đã trở về, hiện tại đoán chừng đang ở trong phòng lôi kéo với Tam Nương.
Vừa rồi dạy nàng ta dùng dưa hấu, không biết bà nương hèn nhát kia có làm được hay không...
Đoán chừng là làm rồi, nếu không ra tay, lâu như vậy tiểu tặc không có động tĩnh gì, không phải đã nhịn chết trong phòng sao...
Trong lòng Lạc Ngưng suy nghĩ lung tung, cũng không dám tùy tiện trở về, dù sao nếu có trở về, với tính tình của Tam Nương, khẳng định sẽ chạy mất, đóng cửa lại ném tiểu tặc cho nàng.
Tiểu tặc nghẹn thành như thế, dù tâm địa nàng có cứng rắn cũng vẫn phải hỗ trợ điều trị, sau đó chính là bị ôm đến nằm sấp, nửa đêm khóc sướt mướt, không chừng khi tỉnh lại còn phát hiện tiểu tặc vẫn đang ôm nàng mà soi gương...
“Aizz...”
Lạc Ngưng đưa tay vuốt trán, suy nghĩ nhiều một chút, lại sợ Tam Nương không dùng được, lề mà lề mề, ngẫm lại vẫn là lặng lẽ đứng dậy, nhảy lên trên tường rào, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trên lầu hai phía xa.
“Ừm ~”
“Có đau không?”
“Không đau...”
???
Sắc mặt của Lạc Ngưng có chút ngẩn ngơ, thầm nghĩ: không phải chỉ đẩy dưa hấu hay sao, bà nương này làm sao...?!
Chim Chim nghe thấy Tam Nương khóc sướt mướt, mờ mịt nghiêng đầu: “Chít chít?” một tiếng, kết quả lập tức đã bị Lạc Ngưng nắm miệng, che mắt.
Lạc Ngưng quả thật không ngờ tới Tam Nương lại dũng cảm như thế, ánh mắt có chút quái dị, nhưng ngẫm lại vẫn ngồi xuống, trong lòng như trút được gánh nặng.
Đồ hèn nhát này, rốt cuộc cũng dũng cảm một lần...
Vậy hôm nay nàng cũng không cần chịu tội, Tam Nương là tông sư ngoại gia, thân thể khỏe mạnh vô cùng, bị giày vò một đêm, đoán chừng cũng sẽ bình yên vô sự...
Không đúng, vậy chẳng phải nàng sẽ phải ngồi ở chỗ này cả một đêm?! Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lạc Ngưng chớp chớp, đột nhiên cảm giác được tình thế không giống với dự đoán phải lúc đầu nàng chỉ để Tam Nương đi làm nóng người, đè xuống hỏa khí của tiểu tặc một chút, sau đó nàng lại đi hưởng thụ thời gian huyết chiến ngọt ngào...
Hiện tại là một trận như thế, không phải não nàng như bị úng nước, đại nam nhân vào trong ngực người khác...
Lạc Ngưng vuốt lông mao của Chim Chim phải càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng nếu nàng chạy tới quấy rối, đoán chừng Tam Nương sẽ bị tủi thân cả một đời, ngẫm lại vẫn là nhịn xuống.
“Kinh Đường... Nếu không ta... Ta tự mình tới....ah...”