Chương 517. Điều Trị Xong
“Haha...”
“Không phải chỉ là cưỡi ngựa sao... Ngươi nằm đi ~”
Lạc Ngưng hơi híp mắt lại, muốn che tai không nghe nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn một mực chú ý bên kia, nghĩ một chútchỉ có thể cầm thịt khô nuôi Chim Chim giải buồn.
“Chít chít?”
Chim Chim cảm thấy tỷ tỷ Tiểu Tây Qua rất nguy hiểm, hơi nâng cánh, bày ra dáng vẻ Chim Chim không đói bụng.
“Ăn đi!”
“Chít chít...”
Lạc Ngưng cho nó ăn hai cái, thấy chim chim quả thực đã ăn no rồi, sợ làm nó vở bụng liền thôi, nàng ngẫm lại phải lại để cho Chim Chim đứng canh gác, thế là nàng phải lặng lẽ đứng dậy phải đi về hành lang khách điếm, cẩn thận từng li từng tí đứng bên dưới lắng nghe động tĩnh ở lầu hai...
Cùng lúc đó, cách đó hơn hai dặm, trong khu vực trấn nhỏ.
Đã sau nửa đêm, toàn bộ khách đến đều an tĩnh lại, cấm quân xung quanh yên ắng tuần tra, thị nữ theo hầu đã đi ngủ, trong phòng tại trung tâm lầu hai vẫn sáng đèn.
Trong phòng, Đông Phương Ly Nhân ngồi ngay ngắn trước bàn, trước mặt bày một trang giấy, cầm bút vẽ trong tay, chậm rãi phác họa một bộ tranh thủy mặc.
Trên bức họa là một nam tử tuấn mỹ có dáng người cực kỳ nóng bỏng, một tay đở vách tường, một tay đỡ chán, bày ra một tư thế rất u buồn.
Kỹ thuật vẽ tranh của Đông Phương Ly Nhân cực kỳ thành tạo, mặc dù bút mực ngắn gọn, lại phác họa thần thái khí chất sâu vào gỗ ba phân, thậm chí có thể ẩn ẩn cảm giác được trên thân của người trong bức họa được che phủ bởi một tầng mờ ảo như vừa tắm xong.
Đông Phương Ly Nhân chăm chú phác họa xong đường cong cơ bắp, lại bắt đầu vẽ áo choàng tắm quấn lưng, nhưng trong đầu lại lóe lên nghĩ đến thứ “ác ôn” hung thần ác sát kia...
“Xì...”
Đông Phương Ly Nhân vội vàng nhắm mắt lại, muốn quên đi hình tượng khiến người ta kinh ngạc run sợ kia, nhưng lần thứ nhất trong cuộc đời này nhìn thấy thứ kia của nam nhân, lại còn là loại giương cung bạt kiếm, lực trùng kích thực sự quá lớn, muốn quên đi nói nghe thì dễ. Ngồi ở đây vẽ tranh, cũng bởi vì lật qua lật lại không ngủ được.
Thậm chí có loại xúc động vẽ cả thứ “ác ôn” kia ra...
Đông Phương Ly Nhân cảm giác mình đã không quay về được, cướng chế tinh thần, mới bỏ đi ý nghĩ loạn thất bát tao, một lần nữa cầm bút phát họa khăn tắm.
Khi đang hết sức chăm chú, ở ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang.
Kẹt kẹt ~
Đông Phương Ly Nhân nhanh chóng che kín trang giấy, làm ra bộ dáng bề bộn công việc, sau đó mới quay đầu lại.
Cửa sổ mở ra, Tuyền Cơ Chân Nhân thân mật ao trắng tuyết im lặng nhảy vào phòng, gương mặt đỏ hồng mang theo ba phần men say, sau khi hạ xuống còn lắc lư hai cái, dò xét trái phải:
“Ly Nhân, ngươi không để Dạ công tử thị tầm cho ngươi?”
Đông Phương Ly Nhân đứng dậy phải dáng vẻ quý khí uy nghiêm, tiến lên nhẹ nhàng đở lấy Tuyền Cơ Chân Nhân:
“Sư tôn, ngươi nói cái gì đó? Hắn là thuộc hạ của ta, không phải thị thiếp của ta!”
“Cũng chẳng khác nhau là mấy, để hắn hầu hạ, hắn mà dám không đồng ý...”
Tuyền Cơ Chân Nhân đùa bỡn hai câu, bởi vì khi truy đuổi Bắc Lương Đạo Thánh, lại bị chúng độc loạn thất bát tao, có chút rã rời, trực tiếp đến cạnh giường ngồi xuống:
“Vi sư ngủ ở đây sẽ không quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?”
Đông Phương Ly Nhân đoán chừng hiện tại Dạ Kinh Đường đang gây họa cho Ngưng nhi cô nương, ngồi xuống bên cạnh:
“Ta có thể có chuyện tốt gì để mà bị quấy nhiễu, có sự tôn bên cạnh, ta còn ngủ an ổn được một chút. Sư tôn nghỉ ngơi sớm một chút đi, chờ ngày mai Dạ Kinh Đường tới đây, người có thể nhìn xem, võ nghệ của hắn rất tốt, làm người cũng không tệ...”
Tuyền Cơ Chân Nhân biết võ nghệ của Dạ Kinh Đường không tầm thường, phẩm tính đoan chính, nhưng hai ngày trước còn ôm người ta cọ, gặp mặt rất xấu hổ. Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo này, cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy, tránh không được chuyện chạm mặt, ngẫm lại cũng không từ chối...
Ngoài cửa sổ yên lặng như tờ, nến thiêu hết lặng lẽ dập tắt.
Trong màn, nhẹ Dạ Kinh Đường nằm trên gối đầu, trải qua một phen điều trị, khí huyết ở thể nội vẫn rất tràn đầy, nhưng so với vừa rồi tốt hơn được một chút, ánh mắt vẫn luôn nhìn người trong ngực.
Bùi Tương Quân gối lên cánh tay Dạ Kinh Đường, đoan đoan chính chính nằm bên cạnh, bên cạnh gối đầu còn đặt khăn lụa gấp kỹ, bàn tay nắm chăn mỏng che trên ngực, gương mặt còn sót lại chút đỏ ứng, mặc dù không bị giày vò đến khóc sướt mướt, nhưng nàng trước chưa từng được trải nghiệm qua tưới nhuần, suy nghĩ vẫn có chút bay bổng.
Khẽ cắn môi đỏ một lúc lâu sau, đôi mắt Bùi Tương Quân khẽ nâng, liếc về phía nam nhân bên cạnh:
“Kinh Đường.
“Ừm.”
Dạ Kinh Đường nghiêng người sang, giúp nàng đắp kín chăn mỏng:
“Có khát hay không? Để ta đi lấy nước...”
Bùi Tương Quân đè bả vai Dạ Kinh Đường lại, dù đã cố tỏ vẻ trấn định, đáy mắt vẫn tránh không được mang theo vài phần ngượng ngùng:
“Không khát. Chỉ cảm thấy điều trị thân thể cũng không quá khó khăn, khi thích ứng rồi vẫn rất... rất tốt, vậy mà Ngưng nhi lại làm ra một bộ dáng như bị tra tấn?”