Chương 596. Nhất Định Phải Chọn Một Cái?
Đảo mắt hai ngày sau.
Bên trên Đại Vận Hà của Ô Tây, vô số đò ngang và thuyền hàng xếp hàng dưới ánh nắng thu ấm áp.
Trên một con thuyền buôn chứa đầy hàng hoá, ba cánh buồm phồng lên thành hình cung trên không trung, nhìn tựa như là thứ xúc cảm cực tốt của các cô nương xúc kia.
Mà ở phía sau thương thuyền, treo một sợi dây thừng, cột vào một đầu thuyền ô bồng nhỏ. Trên Ô bồng thuyền, Tuyền Cơ chân nhân ngồi đầu thuyền đung đưa chân, cầm sáo trúc tự chế trong tay, thổi điệu hát dân gian đến từ trời nam biển bắc:
“Bĩu ~ ô ô ~...”
Bên cạnh, Chim Chim uể oải nằm bên trong đấu lạp, lung la lung lay phơi nắng mùa thu, trong miệng còn “Chít chít ~ hừ hừ”.
Mà bên trong mui thuyền, Dạ Kinh Đường nhắm mắt ngưng thần ngồi xếp bằng, vẫn ssang điều dưỡng thân thể.
Hôm trước xuất phát từ bảy mươi hai đảo cạnh Quân Sơn Đài khi giữa trưa, tay không chèo thuyền ra khỏi Vân Mộng Trạch, Chim Chim không bớt lo, còn biến đổi cách ngăn gió, mặc dù phong cảnh tuyệt đẹp cùng mỹ nhân làm bạn, nhưng trải nghiệm thực sự không tính là tốt.
Cũng may thuyền lui tới Vân Mộng Trạch rất nhiều, mới trèo ra hơn mười dặm, đã gặp được một chiếc thương thuyền tiến về Ô tây buôn bán dược liệu.
Dạ Kinh Đường có thương tích trong người, cưỡi ngựa trở về có lẽ sẽ phải hấp hối, vì thế trả mấy lượng bạc làm phí thuyền, tìm cái thuyền thuận gió, trên thuyền buôn đầy hàng hóa không có chỗ ở, đành buộc ô bồng thuyền ở đằng sau.
Thương thuyền chuyên chở số lượng nhiều, chạy cũng không nhanh, qua hai ngày đi thuyền, mới qua cửa sông Ô Tây Hà đi vào Ô giang.
Khi thuyền ra khỏi Ô Tây Hà, bên bờ đã xuất hiện cửa ải triều đình bày bố, trên mặt nước cũng có mấy chiếc chiến thuyền tuần tra, điều tra thương khách xuất nhập cửa quan.
Tuyền Cơ chân nhân nhìn thấy cảnh này, chợt nhớ tới một chuyện, buông sáo trúc xuống, quay đầu lại nói:
“Dạ Kinh Đường.”
Lông mi Dạ Kinh Đường khẽ động, tiếp theo mở mắt ra, đứng dậy đi ra mui thuyền:
“Làm sao? Có biến?”
Tuyền Cơ chân nhân cầm lên hồ lô rượu nhấp miệng:
“Ngươi thật sự giống như gặp chút phiền toái, hiện tại là lúc danh tiếng có một không hai nhất thời, nhưng qua không được bao lâu nữa, sẽ thân bại danh liệt người người kêu đánh.”
“Hả?”
Dạ Kinh Đường có vẻ không hiểu, ném Chim Chim ngốc ra đằng sau, ngồi ở bên cạnh:
“Tại sao?”
“Đao khách và kiếm khách, khí giang hồ rất nặng, nói chuyện hiệp nghĩa ân cừu, quy củ giang hồ, khi cần thiết phải lấy võ vi phạm cấm kị phản kháng triều đình bất công, Đao Khôi càng nên như vậy. Mà ngươi là Phó chỉ huy sứ Hắc Nha, là khuyển vương trong bầy ưng của triều đình.”
Sắc mặt Dạ Kinh Đường tối sầm: “Ngươi không thể gọi là Ưng Vương?”
“Không phải cũng giống nhau sao.”
Tuyền Cơ chân nhân tiếp tục nói: “Ở gần triều đình, tất nhiên sẽ cách xa giang hồ, sẽ bị người giang hồ bài xích. Lại càng không cần phải nói Hắc Nha, vẫn là nha môn chuyên đối phó với giang hồ hào kiệt, vô số người hận thấu xương.
“Thanh danh ngươi về sau, chỉ sợ cũng không khác lắm với những thái giám chết bầm của tiền triều, ỷ vào chuyện Hoàng đế sủng hạnh, làm kẻ nịnh bợ chuyên quyền tàn bạo vô lương, bốn phía khi nam phách nữ gây họa nghĩa sĩ giang hồ, không có gì bất ngờ xảy ra rất nhanh là có thể vượt qua Hiên Viên Triều, trở thành Đao Khôi có thanh danh thối nhất từ trước tới nay.”
Dạ Kinh Đường đối với chuyện này cười khẽ:
“Công đạo tự ở lòng người. Người làm xằng làm bậy, coi ta là tấm gương tôn sùng đủ kiểu, ta cũng giết không tha. Người phẩm tính đoan chính, dù là chẳng thèm ngó tới ta, ta cũng sẽ không làm khó nửa phần. Có thanh danh tốt tất nhiên ta cao hứng, nhưng không có, ta cũng không để ý chút nào.”
Tuyền Cơ chân nhân nhíu lông mày, đối lời này có chút khen ngợi, đưa hồ lô rượu tới:
“Ý tứ là, quyền tiền sắc, ngươi nhất định phải chọn một cái sắc?”
Dạ Kinh Đường tiếp nhận hồ lô rượu, biểu lộ có chút im lặng, không trả lời tiếp, vừa cầm lên hồ lô rượu uống một ngụm, khóe mắt phát hiện trên mặt sông xa xa, lái tới mấy chiếc thuyền lớn.
“Chít chít?”
Chim Chim ở sau lưng ngủ trưa, thấy thế lập tức tỉnh táo tinh thần, nhảy lên xòe cánh bay về hướng thuyền đối diện...
Trước đó, ở giữa đội tàu.
Sau khi biết được tin tức Dạ Kinh Đường nhất chiến thành danh ở Quân Sơn Đài, lòng Đông Phương Ly Nhân chỉ muốn về, mà Ô Vương cùng người tham dự tạo phản cũng đã sa lưới, tại tăng giờ làm việc trong đêm sắp xếp những chuyện loạn thất bát tao xong, Đông Phương Ly Nhân lập tức mang theo một số thần tử và cấm quân, đi đầu xuất phát trở về.
Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân làm hồng nhan tri kỷ của Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường không trở về tất nhiên không tiện chào từ giã, theo Tĩnh Vương lên thuyền, ở trong phòng cũng không lộ diện.
Mà Thái hậu nương nương đi ra ngoài một chuyến, tàu xe mệt mỏi nhiều ngày như vậy, chỉ mới thả cái pháo hoa đã phải dẹp đường hồi phủ, trong lòng khẳng định không vui.