Chương 597. Dạ Đại Nhân Lợi Hại
Lúc này trong gian phòng lớn trên lầu ba bảo thuyền, bày đầy vật hiếm lạ vơ vét từ Ô Vương phủ, bình phong mài bóng như gương gấp lại đặt dọc tại bên tường.
Thái hậu nương nương ăn mặc như nữ quan, dùng kính viễn vọng xem xét phong cảnh mặt sông, yếu ớt thể hiện sự oán giận:
“Từ nơi này đi Giang Châu, cũng chỉ mất mấy ngày. Chờ đón được Dạ Kinh Đường, ngươi bồi mẫu hậu trở về một chuyến, bản cung tiến cung đã nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, bối phận cũng bày ở đó...”
Đông Phương Ly Nhân thân mặc võ phục, cầm trong tay bảo đao sáng long lanh, hết sức chăm chú diễn luyện đao pháp, tranh thủ sớm ngày làm Dạ Kinh Đường nằm xuống.
Nghe thấy lời này, Đông Phương Ly Nhân trả lời:
“Ta mang theo mấy ngàn người, tất cả hành trình đã sắp xếp xong, nếu chạy loạn, khẳng định sẽ bị triều thần vạch tội. Chờ sau này rảnh rỗi, ta lại cùng sư tôn, còn có Dạ Kinh Đường, cùng nhau bảo vệ Thái hậu về quê thăm người thân....”
Thái hậu biết hiện tại xuôi nam không thực tế, mong muốn cũng đơn giản là một hi vọng thôi, khẽ thở dài:
“Đã nói rồi đó, ngươi dám lừa gạt bản cung, bản cung sẽ học « Diễm Hậu bí sử ».... sao?”
Khi Thái hậu nương nương đang nói chuyện, phát hiện mặt sông không đúng, mượn kính viễn vọng quan sát tỉ mỉ, đã thấy cách vài dặm có một chiếc thuyền lớn, đằng sau kéo theo một cái đuôi nhỏ. Quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được là một chiếc ô bồng thuyền, đầu thuyền ngồi một nam một nữ, nam thân mặc áo đen, hăng hái chuyện trò vui vẻ, nữ mặc váy trắng như tuyết, xinh xắn động lòng người...
Thái hậu nương nương đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay lúc đó lại nhướng mày, híp mắt quan sát tỉ mỉ -- hai người sóng vai ngồi ở mui thuyền nói gì đó, Thủy Thủy từ trước đến nay không đứng đắn, lại còn đưa hồ lô rượu tùy thân cho tuấn tiếu binh sĩ bên cạnh, một bộ thân cận phu xướng phụ tùy...??!
Thái hậu nương nương như bị sét đánh, nhìn cảnh này trong chốc lát, đã liên tưởng đến hài tử của Thủy Thủy, nên gọi nàng bà ngoại hay là gọi a di.
Trời ạ...
Thái hậu nương nương đầy mắt khó có thể tin, đang muốn quan sát tỉ mỉ, thuyền đối diện đã phát hiện, sau đó Dạ Kinh Đường vội vàng đứng dậy...
Cái này không phải là có quỷ trong lòng sao?
Đông Phương Ly Nhân thấy Thái hậu không nói lời nào, thu hồi bội đao đi ra phía sau:
“Thế nào? ····· hả? Đó có phải Dạ Kinh Đường cùng sư tôn hay không?”
Thái hậu nương nương để ống nhòm xuống, ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng loại chuyện không có chứng cứ xác thực này nàng cũng không thể nói lung tung, chỉ có thể giữ im lặng nhớ kỹ việc này trước.
Một lát sau, ô bồng thuyền tựa vào cạnh phía dưới bảo thuyền.
Tuyền Cơ chân nhân bay thẳng trên thuyền lâu, Dạ Kinh Đường thì hạ xuống bên trên boong thuyền, vô số bộ khoái Hắc Nha chờ đã lâu, mồm năm miệng mười tiến lên phía trước đùa vui:
“Dạ đại nhân lợi hại a...”
“Ti chức trong lòng kính trọng, giống như nước sông cuồn cuộn...”
Bộ khoái Hắc Nha đều là cao thủ, mặc dù không ở trong giang hồ, nhưng hướng tới võ khôi cũng không kém hơn so với người giang hồ bình thường.
Thêm Dạ Kinh Đường bình thường rất hiền hoà trong nha môn, quan hệ cũng không tệ, mấy người quen lúc này, đều chuẩn bị lấy đao ra, để Dạ Kinh Đường khắc hai chữ lên trên.
Cũng may đại Bổn Bổn rất nhanh đã đi xuống từ thuyền lâu, bày ra bộ dáng không giận tự uy: “Không có chuyện làm thì đi tuần tra, đều vây quanh ở nơi này làm cái gì?”
Boong thuyền lập tức lặng ngắt như tờ, một đống bộ khoái chạy tứ tán.
Dạ Kinh Đường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đi tới trước mặt chắp tay thi lễ:
“Điện hạ.”
Đông Phương Ly Nhân đứng chắp tay, hết sức làm ra dáng vẻ không kích động, trên dưới dò xét:
“Thương thế như thế nào?”
“Không có trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”
Đông Phương Ly Nhân quay người đi vào thuyền lâu, khi xung quanh không có ai, mới đưa tay ấn xuống cổ tay Dạ Kinh Đường dò xét, thấy thương thế không nghiêm trọng, mới yên tâm, giọng nói có chút ít ghen ghét: “Bây giờ mới qua mấy tháng, vậy mà đã thành Đao Khôi...”
Dạ Kinh Đường cười nói: “Nếu không phải điện hạ dạy ta Đồ Long Lệnh, còn cho ta Ngọc Cốt Đồ, ta nào đánh thắng được Hiên Viên Triều, có thể đánh thắng toàn bộ nhờ điện hạ vun trồng.”
“Hừ ~ lúc này mới làm Phó chỉ huy sứ bao lâu? Đã học xong giọng nịnh hót...”
Tâm tình Đông Phương Ly Nhân mười phần không tệ, giọng điệu cũng nhu hòa mấy phần:
“Lần này bình định loạn Ô Vương, ngươi có công đầu, lại dành được danh Đao Khôi, bản vương khẳng định phải trọng thưởng. Nói đi, muốn ban thưởng gì?”
“Ban thưởng...”
Dạ Kinh Đường nghiêng đầu nhìn Đại Bổn Bổn xinh đẹp động lòng người, suy nghĩ một chút, nói:
“Ta cũng là vì đền bù cho điện hạ, chỉ cần điện hạ không ngại chuyện trước kia mạo phạm là tốt rồi.”
Đông Phương Ly Nhân ở Xán Dương Trì nói để Dạ Kinh Đường làm việc trả nợ, căn bản không nghĩ tới Dạ Kinh Đường có thể liều mạng như vậy, nói không để ý, đáy lòng cũng cảm thấy dối trá, đồng ý thì lại ngại mình không có ý tứ. Mặc dù Dạ Kinh Đường không chủ động muốn, nhưng làm người bề trên thưởng phạt phân minh quy củ không thể phá.