Chương 664. Biết Sai Chưa?
"Không tệ, cảm giác này là được rồi. Điện hạ thật thông minh."
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp con mắt, được nam nhân khích lệ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn duy trì sắc mặt uy nghiêm.
Dạ Kinh Đường dạo qua một vòng, đi tới trước mặt Đông Phương Ly Nhân, phát hiện ánh mắt Đông Phương Ly Nhân có chút trốn tránh, lại cải chính: "Con mắt là cửa sổ, cho dù là người bình thường cũng có thể từ ánh mắt nhìn ra trong lòng ngươi khiếp đảm, khẩn trương, ý đồ công kích vân vân. Giang hồ cao thủ, cho dù tính cách như thế nào nhưng đánh nhau thì đều phong mang tất lộ, tâm như nước đọng, nhìn mắt nhìn mắt chỉ có thể cảm nhận được áp lực, không nhìn ra sơ hở. Điện hạ nhìn ta."
Đông Phương Ly Nhân ánh mắt giật giật, gượng chống khí tràng nữ vương gia, hung thần ác sát nhìn thẳng hai mắt Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường lắc đầu: "Ngươi như vậy không được, nhìn như hung dữ nhưng thật ra thì quá cưỡng ép, khiến cho người ta nhận ra được lực lượng không đủ. Ừm... biết ánh mắt Tuyền Cơ Chân Nhân không?"
"Nhìn mị nhãn như tơ, rất ôn nhu nhưng luôn cho người khác cảm thấy nguy hiểm 'Ta có một trăm loại phương pháp thu thập ngươi', đó chính là ánh mắt rất lợi hại, để cho người ta không dám tùy tiện mạo phạm."
Đông Phương Ly Nhân cau mày nói: "Sư tôn vốn có một trăm loại phương pháp thu thập ngươi, đương nhiên không cần phải cố gắng giả. Bản vương lại không thu thập được ngươi, làm sao?"
Dạ Kinh Đường nói: "Trừng trị ta không nhất định phải dựa vào vũ lực. Ừm... điện hạ cứ nghĩ như vậy —— ngươi võ nghệ lại cao hơn cũng không dám đụng một đầu ngón tay của bản vương, mà bản vương muốn thu thập ngươi dễ như trở bàn tay, chỉ cần ngươi để bản vương hài lòng, bản vương sẽ cho ngươi hôn một cái sờ một chút, không hài lòng thì không cho đụng, như vậy ngươi còn ngoan ngoãn nghe bản vương sai sử."
Đông Phương Ly Nhân cau mày lại: "Ngươi nghĩ hay lắm."
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ buông tay: "Không phải ta nghĩ như vậy, là trong lòng điện hạ nghĩ như vậy, đây là biện pháp đối phó ta, trong lòng có biện pháp, dù không cần cũng đã có lực lượng, đương nhiên sẽ không e sợ đối thủ, ánh mắt cũng sẽ ổn."
Đông Phương Ly Nhân hơi châm chước, cảm thấy đúng là như thế, lập tức dựa theo mạch suy nghĩ của Dạ Kinh Đường thay đổi tâm tính, kết quả phát hiện hiệu quả nổi bật.
Trước kia bó tay với Dạ Kinh Đường, nhưng chỉ cần nghĩ thông suốt rồi, không còn so đo nam nữ chi biệt, tiếp nhận quan hệ lẫn nhau, biện pháp đối phó tình lang quá nhiều, không nghe lời thì không cho đụng, như vậy không phải là nàng có thể tùy ý nắn bóp sắc phôi này sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đông Phương Ly Nhân xuất hiện thay đổi, nhìn Dạ Kinh Đường, không còn ráng chống đỡ khí thế mà đường đường chính chính toát ra tự tin 'Bản vương có là biện pháp thu thập ngươi’.
"Đúng rồi!"
Dạ Kinh Đường giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Đối địch với người khác, ánh mắt này vừa ra, chắc chắn đối phương sẽ sinh lòng kiêng kỵ, bởi vì đối phương nhìn ra được ngươi có lực lượng, trước khi có thăm dò rõ nội tình thì tuyệt đối sẽ không mạo muội động thủ."
Đông Phương Ly Nhân mặc dù cảm thấy biện pháp dạy bảo này thật là lạ nhưng đúng là tiến bộ thần tốc, ngẫm lại, hỏi thăm: "Vậy ngươi nên làm cái gì?"
Dạ Kinh Đường ánh mắt không có một gợn sóng, không có nửa phần kiêng kị: "Ta biết lực lượng của điện hạ là cái gì, đương nhiên là sẽ nghĩ 'Phá chiêu' như thế nào, mà phương thức phá chiêu chính là ‘Cho dù ta không nghe lời, dùng sức mạnh thì điện hạ cũng sẽ không làm gì ta', trong lòng ta tự tin, đương nhiên sẽ không sợ ánh mắt này của điện hạ."
?
Đông Phương Ly Nhân sầm mặt lại, nổi nóng: "Ngươi dám không nghe thử một chút!"
"Ta chỉ nêu ví dụ, dạy cách cao thủ giao phong."
Dạ Kinh Đường chân thành nói: "Những thứ này là gặp chiêu phá chiêu khi song phương giằng co, ta cảm thấy át chủ bài của điện hạ không đủ để ngăn được ta, cho nên ra tay, nhưng sau đó phát hiện điện hạ tức giận không cho ta đụng thật, vì thế tự ăn quả đắng, cái đó gọi là 'Ngộ phán đối thủ'."
"Mà điện hạ biết biện pháp đối phó ta, sau đó lại không nỡ trừng trị ta, đó là 'Đánh giá cao thực lực mình’."
"Hai trường hợp này xảy ra trong thực chiến, chỉ cần gặp được một lần thì mạng cũng mất, cực kỳ quan trọng..."
Đông Phương Ly Nhân nghiêm túc lắng nghe, suy tư một chút, sau đó hừ nhẹ nói: "Bản vương đã có biện pháp, há lại không quyết tâm? Lần này là ngươi ngộ phán, ngươi dám không nghe lời, bản vương tuyệt đối sẽ khiến cho ngươi tự ăn quả đắng."
Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, cảm thấy Ngây Ngốc vẫn đánh giá quá cao thực lực của nàng, nữ nhi gia trước nhi nữ tình trường, có mấy người có thể tâm như sắt đá?
Vì để cho Ngây Ngốc học được bài học, không nên quá đánh giá cao bản thân mình, Dạ Kinh Đường lập tức nhào tới trước, hôn lên đôi môi đẹp một cái.
Ba ~
Đông Phương Ly Nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức đứng thẳng người, lông mày dựng lên trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường: "Ngươi, ngươi ra ngoài cho bản vương!"
Dạ Kinh Đường có chút nhún vai: "Xem đi, điện hạ vẫn không động chân hỏa, đoán chừng đến chiều thì sẽ không so đo. Mặc dù nói không dễ nghe nhưng người tập võ nhất định phải phải tự biết mình."
"Người xảy ra chuyện thường thường là đánh giá cao năng lực của mình, dù trong lòng biết rõ không được nhưng vẫn bị mặt mũi, lòng ham muốn công danh lợi lộc khiến cho không chịu thừa nhận, chỉ có khi xảy ra chuyện mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng lúc đó đã muộn."
"Đây là kiến thức căn bản trong giang hồ, nhưng mà bởi vì thân phận điện hạ tôn quý, không ai dạy những cái này, ta dạy như thế, điện hạ có thể hiểu là tốt nhất, không hiểu ta sẽ mạo phạm thêm mấy lần, điện hạ phát hiện không hạ quyết tâm được thì tự nhiên sẽ hiểu."
Trong ánh mắt Đông Phương Ly Nhân tràn đầy tức giận, cũng không nghĩ nhiều, hiểu được sắc phôi này 'Dụng tâm lương khổ' thì cũng hiểu cho hắn, nghĩ nghĩ, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Ngươi không nghe lời, bản vương nói có biện pháp trị ngươi thì có biện pháp trị ngươi. Ngươi cho rằng bản vương không dám hạ quyết tâm?"
Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc không tin tà, muốn hôn một cái nữa.
Đông Phương Ly Nhân vội vàng thối lui mấy bước, ngồi ở trên giường êm, lấy từ hộp nhỏ ra một xấp giấy vẽ, đưa tay muốn xé.
"Hở? !"
Sắc mặt Dạ Kinh Đường đột biến, vội vàng đi tới trước mặt, giữ Ngây Ngốc lại:
"Ngươi xé cái này làm gì? Vẽ lâu như vậy..."
"Thứ bản vương vẽ, muốn xé là xé, có liên quan gì đến ngươi?"
"Ai, điện hạ tức giận rút đao chặt ta là được, oan có đầu nợ có chủ, tranh vô tội ..."
"Không phải ngươi lợi hại sao? Dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần, đã tính trước vừa rồi sao?"
"Là ta không hiểu, ngộ phán, tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong, điện hạ đừng xúc động, vẽ nửa tháng, xé đi, ta cũng đau lòng..."
"Biết sai chưa?"
"Sai sai, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Hừ"