Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 676 - Chương 676 - Có Sướng Không

Chương 676 - Có Sướng Không
Chương 676 - Có Sướng Không

Chương 676. Có Sướng Không

Nếu thế tử chờ đến lúc đó, kết cục nhận được sẽ không phải là trở về quê nhà mà là bị chém chết. Muốn sống sót trong tình cảnh khó khăn này, chỉ có thể tự mình phá vỡ tình thế. Nếu thành công sẽ có được tất cả, nếu thất bại sẽ phải bắt đầu từ con số không ở một nơi khác. Dù sao đi nữa cũng tốt hơn việc chờ chết ở kinh thành.

Vì vậy dù biết rằng Lục Phỉ có thể là con dao hai lưỡi nhưng trong tình huống không có sự giúp đỡ nào, thế tử vẫn cần phải sử dụng.

Nhìn Đằng Thiên Hữu nhận nhiệm vụ này, Phương Thế Kiệt suy nghĩ một lát rồi mở lời nói: "Ta luôn có một nghi vấn. Lần này nếu thành công, Yến Vương sẽ có được quyền lực của hoàng đế, thế tử sẽ trở thành hoàng thái tử, vì quyền lực hoàng đế mà đánh một cược mạo hiểm vẫn là hợp tình hợp lý. Còn Đằng huynh cùng những người đứng sau kia, những gì họ đã làm trong mười năm qua, mục đích dường như là chỉ muốn kéo Nữ Đế xuống nước, còn sau khi thành công muốn có được điều gì, Phương mỗ lại không hiểu rõ."

Đằng Thiên Hữu đối với điều này nói: "Phía trên tổ chức nghiêm ngặt, ta chỉ biết có một người lớn tuổi đã dẫn ta gia nhập vào năm đó, mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật. Ta gia nhập vào trong tổ chức vì phía trên có thế lực rộng lớn, đã cứu ta ra khỏi tử ngục của Bắc Lương, còn giúp ta rửa sạch danh tính, cho ta rất nhiều gia sản để an thân."

"Về việc mà phía trên yêu cầu, ta cũng không rõ lắm….Theo những gì ta biết, tổ chức Lục Phỉ không phải xuất hiện trước đây mười năm, mục đích dường như là không muốn có người thống nhất thiên hạ. Trước kia, vương triều Tây Bắc tan rã, nghe nói phía sau đều có sự ra tay từ phía trên. Còn bây giờ đối phó với Nữ Đế, cũng là cùng một lý do."

Phương Thế Kiệt nghe đến đây, nhẹ nhàng nhíu mày: "Các ngươi phía trên cho rằng, Nữ Đế có thể thống nhất thiên hạ, mới tại vị được mười năm?"

Đông Phương Sóc Nguyệt đối với điều này tiếp lời nói: "Nữ Đế có dã tâm cực lớn, an ổn bên trong, làm cho dân giàu, tước bỏ quân quyền, ba bước này bình định thiên hạ, gần như là rõ ràng. Nhưng ba bước này, thường là ba đời đế vương tiếp sức mà hoàn thành. Nữ Đế muốn có thể hoàn thành được tất cả trong một cuộc đời, điều này không thể xảy ra."

Đằng Thiên Hữu nói: "Đằng mỗ là người võ lâm giang hồ, phía trên sắp xếp như thế nào ta truyền đạt y như thế. Việc khác ta không hiểu rõ…."

Pốc pốc pốc ~ ~ ~

Trong lúc đang nói chuyện, phía sau lâu Kim Phong ồn ào náo nhiệt, bỗng dưng truyền đến vài tiếng vỗ cánh, bóng của một con Hàn Nha xuất hiện trên cửa sổ.

Bốn người trong phòng đều im lặng, Trọng Tôn Ngạn quay đầu nhìn về phía sau, nhíu mày nhẹ, sau đó nhìn về phía Phương Thế Kiệt rồi dùng tay chỉ hướng.

Phương Thế Kiệt biết có khách không mời mà tới, liền đứng dậy chỉnh trang áo bào, từ bên cạnh ghế lấy ra một cây quải trượng, lặng lẽ bước khỏi gian phòng….

— —

Phía sau phố Ngô Đồng trong một con ngõ nhỏ tĩnh mịch tối tăm.

Mặc dù chỉ cách con phố sầm uất nhất kinh thành một con đường nhỏ nhưng sự khác biệt giữa khung cảnh của hai bên lại giống như hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

Đường phố chính bên trong là chỗ ăn chơi đàng điếm sặc sỡ, còn ngược lại phía sau con hẻm thì là nơi ở của những nô lệ, dân thường. Trong con hẻm mười khúc thì tám chín khúc là đồ vật tạp nham có thể thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí còn mở vài cái hầm lò tối, cung cấp cho những vị khách ngoại lai muốn chơi một lần ở đường Ngô Đồng nhưng lại không có tiền chi tiêu.

Thời gian ước tính vào khoảng canh ba, mặt trăng đã nhô thẳng đứng trên trời cao, trong con hẻm có một nửa là ánh trăng chiếu đến hòa cùng một nửa bóng đêm tối tăm, đến mức không nhìn thấy dù là một người đi trên đường.

Dạ Kinh Đường đội khăn trùm đầu, thay một bộ quần áo đi đêm, mang theo dao được bọc bằng vải đen, đi trong bóng tối của con hẻm, bên tai lúc này lúc kia cứ truyền đến tiếng ồn ào từ sâu trong các khu nhà: "Ừm ân ~ ~ A — —"

"Có sướng không...."

"Đến đây, tiếp tục uống...."

Chim Chim bị ép buộc phải làm thêm giờ hiển nhiên không có tinh thần gì vào lúc này, trực tiếp đứng trên đầu đội khăn của Dạ Kinh Đường, nhìn trái phải, quan sát các dấu vết để lại xung quanh.

Mục đích chuyến đi này của Dạ Kinh Đường là để điều tra và tìm kiếm mục tiêu hàng đầu. Vừa rồi từ Tú Hà biết được thế tử Yến Vương đang ở phố Ngô Đồng, vì thế tử Yến Vương không bao giờ ra ngoài lén lút, lên hắn ta đã đến đây, tùy tiện đã hỏi được vị trí chính xác.

Mắt thấy đã cách lâu Kim Phong còn nửa dặm, Dạ Kinh Đường để đề phòng có người theo dõi, đã vận công cho bước chân đi không có tiếng động nào phát ra, như một bóng ma không nhanh không chậm bay qua các con hẻm.

Nhưng khi đi qua phía sau lầu Long Ngâm, lại nghe thấy tiếng nói to trong phòng truyền đến: "Thực ra không giấu diếm làm gì cả, Dạ lão đệ mới đến kinh thành, ta với hắn đã có một cuộc tranh luận. Ta ra đao ba tấc, hắn đã kề đao lên cổ ta. Mặc dù Vương mỗ đã thua nhưng trận chiến này rất có ý nghĩa. Ngươi phải hiểu rõ trong lòng.... "

Bình Luận (0)
Comment