Chương 677. Đánh Nhau Tiếp
"Vương huynh ngươi không nên nhắc lại nữa, rõ ràng ngươi đã được Tĩnh Vương cử đi lôi kéo người, cuối cùng là bị móc đao từ phía sau suýt thì bị chặt người giữa đường…."
"Hắc! Đổi lại là ngươi thay thế ta đi, ngươi có thể móc đao từ phía sau sờ được đến lưng của Đao Khôi không? Đó chính là Đao Khôi đấy. Lần trước ở phố Ngô Đồng hắn ta đã mời ta uống rượu cùng rồi gọi hơn mười cô nương để hầu hạ. Ngươi có may mắn thế này không?".
“Đó không phải là….Nói đến việc ăn chơi của Hầu gia ở đây, có thể thả hay không thả?”
“Việc này, chỉ có thể hiểu được mà không thể diễn đạt lại bằng lời nói.”
“A, hiểu rồi...”
Dạ Kinh Đường bước chân dừng lại một lát, thầm nghĩ: Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?!
Lần trước hắn ta mời Vương Xích Hổ uống tửu hoa, thế nhưng có thể chạm nhưng đều không chạm, chỉ đơn giản là mời đi bồi rượu. Lời này mà truyền đến tai của Đại Ngây Ngốc, liệu có xé xác của hắn ta ra không.
Nhưng Dạ Kinh Đường cũng là lần đầu tiên biết được khi hắn ta đi đến Hắc Nha bị Vương Xích Hổ chặn lại, lại là do Ngây Ngốc âm thầm chỉ đạo trong bóng tối….
Dạ Kinh Đường đang hồi tưởng lại cảnh vừa vào kinh, Chim Chim đứng trên đỉnh khăn che mặt. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa của con hẻm.
Dạ Kinh Đường lập tức hoàn hồn, đưa mắt nhìn vào các tòa nhà sâu trong con hẻm. Nhưng khi thấy Chim Chim nhìn về hướng đó, bỗng nhiên có một con chim nhỏ giương cánh bay lên, biến mất vào giữa các căn nhà.
“Có chuyện xảy ra?”
“Cô.”
Chim Chim thuộc loại chim săn mồi, có thể cho rằng là do con chim nhỏ đó sợ nó săn mồi vào ban đêm nên đã chạy trốn. Lắc đầu thoát khỏi cái suy nghĩ kia.
Dạ Kinh Đường thầm nhíu mày. Vì thường xuyên sử dụng Lập Ưng để tìm hiểu điều tra tin tức cũng như, đối với con chim bay trên trời có cảnh giác cao hơn người bình thường trong giang hồ rất nhiều. Nếu đối phương cũng giỏi trong lĩnh vực này, suy tính cũng là tình huống như vậy xảy ra.
Hiện tại mới bắt đầu điều tra, Dạ Kinh Đường sợ là chưa kịp gặp mặt đối thủ đã bị bại lộ thân phận. Từ đó đánh rắn động cỏ. Nghĩ kỹ lại vẫn không nên để Chim Chim lộ diện. Hắn phi thân lên tường thành nhìn xung quanh một lượt sau khi quan sát các ngôi nhà xung quanh. Mà nhìn thấy một tên công tử say rượu từ bên hông của hắn ta móc được một thanh bội kiếm. Sau đó tiếp tục đi đến lâu Kim Phong.
"Tới tới tới, uống..."
"Trần công tử tửu lượng cao..."
Ngô Đồng Nhai, đèn đuốc chói lọi, có thể thấy được oanh thanh yến ngữ nâng ly cạn chén không ngừng.
Mà trong căn phòng phía sau, một bóng đen quỷ mị từ chỗ tối tăm đi tới, chỉ trong chốc lát đã đi tới ngõ tối sau Kim Bình Lâu.
Dạ Kinh Đường đầu đội mũ rộng vành bằng trúc, người mặc y phục dạ hành dựa vào tường, nghiêng tai lắng nghe, từ tiếng nói chuyện phiếm chói tai, phân biệt một hồi, nghe được câu chuyện: "Bàn về vận may, vẫn là thế tử điện hạ tốt hơn, ta đâu tính là gì..."
"Ai u, Hứa công tử đừng khiêm nhường, hôm nay ngài thắng thế tử điện hạ không ít bạc, ngày mai không làm chủ mời một lần thì thế tử điện hạ cũng sẽ không tha ngài..."
"Đó là chuyện đương nhiên..."
Giọng nói vang lên ở một cửa sổ phía đông tầng hai lầu chính, Dạ Kinh Đường thấy vậy thân hình bắn lên, bích hổ du tường treo lên lầu cao, treo ngược dưới mái hiên, chuẩn bị đi vào lầu chính.
Nhưng ngay lúc này, nơi xa xuất hiện một chút dị động.
Dạ Kinh Đường nhướng mày, lặng lẽ ẩn nấp dưới mái cong, dư quang dò xét viện tử sau tường vây.
Viện tử là chuồng ngựa trong Kim Bình Lâu, có không ít tuấn mã và mấy chiếc xe lớn trong đó, có một số tạp dịch trông coi, trời tối người yên, dựa vào ghế ngủ gật.
Lầu chính giữa phòng có một bức tường vây, xe ngựa ra vào từ bên hông lầu chính, trước mặt là Ngô Đồng Nhai, khách quý cũng xuống xe.
Lúc này, một lão giả để râu dê cầm quải trượng từ bên trong lầu chính đi ra, bước chân im ắng, thoạt nhìn võ nghệ không thấp.
Dạ Kinh Đường không xác định thân phận đối phương, vô thanh vô tức treo ngược dưới mái cong, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm lão già râu dê.
Lão già râu dê cầm quải trượng đi qua viện tử, từ cửa sau đi ra, đi tới sau ngõ hẻm lờ mờ, dựa ở cửa sân, bắt đầu tỉ mỉ tìm tòi chỗ âm u xung quanh.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này thì biết lão nhân này phát hiện có người khả nghi tới gần, đại khái là có liên quan đến con chim lúc nãy.
Nếu như bây giờ hắn lặng lẽ rời đi tuy có thể làm được vô thanh vô tức nhưng mà đối phương cảnh giác lại không tìm được người khả nghi chắc chắn sẽ sinh lòng cảnh giác, tiếp theo sẽ khó mà điều tra hơn.
Nghĩ như vậy, Dạ Kinh Đường cũng không rời khỏi mà đi dọc theo vách tường tới bên ngoài một cái cửa sổ có đèn, giống như là thằn lằn bò trên vách tường, lén lút nhìn trộm.