Chương 684. Nữ Đế
Lúc Thái tổ lập quốc rất là nhiệt tình, cho ngôn quan quyền lực hoạch tội, vì thế dần cũng tạo thành thói quen mỗi ngày ngôn quan đều lên trình tấu, như là thần tử nào đó nuôi chó trong nhà, khi bách tính đi qua đường thì sủa mấy tiếng, chỉ có như vậy thôi mà có thể biết một thiên văn chương lớn, nói chó sủa là bởi vì dựa thế của chủ, có thể bình thường người này làm quen dựa vào thế lấn dân, nên tra rõ.
Những chuyện lông gà vỏ tỏi này, Nữ Đế còn không thể không xem, nếu như trả lời quá qua loa thì những ngôn quan này cũng không cần phải lo ngày mai nên viết cái gì.
Bây giờ những chuyện vặt này rơi vào tay Đông Phương Ly Nhân, càng khiến cho chuyện này từ nhỏ trở thành lớn, bởi vì mục tiêu của những ngôn quan này đều là nàng, chỉ là chuyện Hắc Nha chức quyền không rõ tiêu xài quá lớn thì đã bị nói không biết bao nhiêu lần.
Đông Phương Ly Nhân xem rồi nổi trận lôi đình, nhưng mà nàng lại không thể tức giận, về phần đánh một trận cảnh cáo thì cũng đừng nghĩ tới, nếu như nàng dám động thủ thì những ngôn quan này sẽ cảm tử sau đó sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.
Đông Phương Ly Nhân ngồi trước bàn đọc sách, hai tay cầm bút thao thao bất tuyệt, mặt đen thui, phát hiện Dạ Kinh Đường tới, có thể là sợ một lát sau mình không khắc chế được cảm xúc mắng chửi người bị đường đường đại nhân nghe được cho nên mới mở miệng nói: "Dạ Kinh Đường, ngươi đi Minh Long Đàm luyện công trước, đợi chút nữa xuất phát bản vương sẽ gọi ngươi."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không có nói nhiều, quay người đi đến Minh Long Đàm ở sau Thừa An Điện, chuẩn bị luyện công chờ Ngây Ngốc làm xong.
Nhưng hắn vừa mới đi tới bên cạnh hồ thì bên tai hơi động một chút, nghe được một tiếng vang nhỏ vang lên ở trong Thừa An Điện: Xoạt ~
Đó là tiếng bọt nước, nơi phát ra âm thanh là ở sau cửa trong phòng ngủ của Ngọc Hổ.
Dạ Kinh Đường dừng bước chân lại, vốn định giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy nhưng hắn vừa mới chuẩn bị đi thì bên trong lại vang lên một tiếng: Rầm rầm ~
Rõ ràng là đang gọi hắn.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường có chút không hiểu, đầu tiên là đưa mắt nhìn thư phòng phía đông đại điện, sau đó nhẹ nhàng nhún chân một cái nhảy lên trên sân thượng của phòng ngủ, vô thành vô tức đi vào bên trong, đi vào phía sau tấm bình phong, đứng ở bên ngoài cửa nói khẽ: "Ngọc Hổ Cô Nương, ngươi tìm ta?"
"Vào đi."
Nhu hòa thục mị ngự tỷ âm từ từ trong bồn tắm vọng ra.
Dạ Kinh Đường há to miệng: "Tĩnh Vương ở trong điện, ngươi..."
"Cách xa như vậy, chỉ cần không phải là cãi lộn thì Tĩnh Vương sẽ không nghe được? Mau vào."
Dạ Kinh Đường cũng bất đắc dĩ, lấy khăn che mặt dùng từ tối ngày hôm qua ra che mắt lại sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm nhỏ tràn ngập sương mù, ao nước cũng bị Tuyết Hồ Tán nhuộm thành màu ngà sữa.
Đại Ngụy Nữ Đế dựa lưng vào đá bạch ngọc, nửa nằm ở trong nước, hai tay không che chắn, mặc dù trên người không có một mảnh vải nào nhưng mà ao nước màu ngà sữa cho nên chị có thể nhìn thấy hai nửa vòng tròn nổi trên mặt nước, nhưng mà ở thành ao nước thì là váy đỏ, áo lót và quần lót rơi vãi.
Dạ Kinh Đường đóng cửa lại, xe nhẹ đường quen đi tới thành bể tắm, phát hiện chân đụng phải váy, nửa ngồi xổm xuống, nhặt váy đỏ lên: "Ngươi thương thế rất nghiêm trọng?"
"Vết thương cũ năm xưa, thời tiết chuyển lạnh sẽ như thế, nói nặng thì cũng không nặng mà nói nhẹ thì cũng không nhẹ."
Nữ Đế chơi bọt nước, tạt nước sôi vào trong khe rãnh trắng nõn sâu không thấy đáy, dò hỏi: "Nghe nói Tôn Vô Cực tới kinh thành, ngươi còn học được kiếm pháp?"
"Đúng vậy, tìm được Linh Cơ Kiếm ở Ô Châu, sai người đưa về, kết quả Tôn lão Kiếm Thánh trực tiếp đến nhà dạy kiếm pháp, không cho ta mở miệng... ngươi muốn học."
"Ta muốn học thì có cách, không cần ngươi dạy "
Đại Ngụy Nữ Đế nói đến đây, im lặng không nói nữa.
Dạ Kinh Đường cũng dừng động tác trên tay lại, tay trái cầm váy đã xếp xong, tay phải cầm một miếng vải nhỏ hình tam giác dưới đất lên, biểu cảm trên mặt xuất hiện một chút thay đổi.
Trước khi vào cửa hắn không có những quan sát ở trong phòng, quần áo cũng sẽ không tự mình di chuyển, rõ ràng hắn biết ở trên đó có cái gì, bây giờ cầm lên trên tay, cảm giác quen thuộc và tạo hình quen thuộc khiến cho hắn hơi liếc nhìn Ngọc Hổ, muốn vứt xuống nhưng mà như vậy cũng không có hợp lý, nhưng mà giả vờ như không biết cất quần áo đi thì cũng không có ổn. Đại Ngụy Nữ Đế thấy Dạ Kinh Đường cầm lấy đồ lót của nàng thì cũng thôi đi, còn yêu thích không buông tay, có chút nhíu mày: "Để một bên là được rồi, không cần dọn dẹp dùm ta."
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy, chị đành coi như không có xảy ra chuyện gì hết, để váy và tấm vải hình tam giác ở trên giường, sau đó lên tiếng dò hỏi: "Thánh thượng muốn tĩnh dưỡng ở Ngọc Đàm Sơn Trang bao lâu?"
"Nhìn tình huống, ít thì một tuần nhiều thì hai tháng."