Chương 685. Nữ Đế Đỏ Mặt
Đại Ngụy Nữ Đế giơ tay lên, nhặt cái yếm còn lại, để ở một bên khác, sau đó nói: "Mấy ngày này ngươi phải luân phiên tuần sát ở Ngọc Đàm Sơn Trang. Lần trước đồng ý cho người bên cạnh ngươi học Ngọc Cốt Đồ, bây giờ mới xem được một lần chứ, đi Ngọc Đàm Sơn Trang chỉ sợ phải trì hoãn thời gian thật dài. Ngươi muốn cho các nàng học được sớm một chút, có thể để các nàng ở trong cung, dù sao Thánh thượng không tại, trong cung cũng có ăn có uống, cũng miễn cho ngươi ở bên ngoài, cả ngày quan tâm người trong nhà."
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy, trong lòng có chút ngoài ý muốn, hắn chạy vào bể tắm nhỏ, muốn mượn cơ hội này hỏi một chút xem lúc Trường Nhạc Cung không có người, hắn có thể dẫn theo Ngưng Nhi và Tam Nương tiến cung học Ngọc Cốt Đồ hay không, không ngờ được là Ngọc Hổ trực tiếp mở miệng trước.
"Hoàng thành trọng địa, Thánh thượng không có ở đây, dưới tình huống này các nàng đi vào ngủ lại trong tẩm cung của thiên tử không có vấn đề gì sao."
Đại Ngụy Nữ Đế tùy tiện nhún vai: "Thánh thượng ở thì mới là hoàng thành tẩm cung, Thánh thượng không có ở đây, cho dù nó có quy mô lớn cũng chỉ là một căn phòng mà thôi. Mỗi ngày ngươi tới xem một chút, cũng coi là hai đầu chiếu cố thủ hộ hoàng thành, nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, Minh Long Đồ là quốc chi trọng khí, phải truyền thừa đến tay hậu thế tử tôn, Thánh thượng cũng không thể tùy ý xử trí. Bây giờ giao cho ngươi, để ngươi dạy người bên người, nếu gây ra rủi ro, khiến cho mất đi Minh Long Đồ, như vậy thì tội của ngươi cũng không nhỏ, sẽ mất đầu."
Dạ Kinh Đường khẽ cười: "Nặng nhẹ trong đó đương nhiên ta biết, ta và Tuyền Cơ Chân Nhân mỗi ngày đổi ca, tuần tra trong ngoài hoàng thành một lần là được, mấy ngày nay sẽ cho các nàng ở Minh Long Đàm học Ngọc Cốt Đồ, chờ học xong thì cho các nàng rời cung."
Đại Ngụy Nữ Đế khẽ gật đầu, muốn nói thêm về chủ đề này nhưng mà suy tính lại thì cảm thấy hình như không có gì để nói, ngồi thẳng lên một chút, hai cái bánh bao mềm nổi lên trên mặt nước, điểm đỏ như ẩn như hiện, nói đùa: "Bên ngoài đang thu dọn đồ đạc, còn một hồi nữa mới xuất phát, ngươi xuống giúp ta kỳ lưng chứ."
? ?
Dạ Kinh Đường mắt thấy Ngọc Hổ lại tới, có kinh nghiệm ứng đối trước kia, trực tiếp thuận thế mà làm, nói: "Cũng được."
Sau đó làm bộ mở đai lưng, chuẩn bị xuống ao.
Đại Ngụy Nữ Đế có chút nghiêng đầu, thấy Dạ Kinh Đường da mặt dày làm thật, cũng không bối rối, dù sao nàng biết Dạ Kinh Đường chỉ dọa nàng.
Nàng dịch qua bên cạnh một chút, chừa lại vị trí, nửa dựa lên thành bể tắm, một chút cảm giác cấp bách cũng không có, thấy Dạ Kinh Đường cởi ngoại bào sau đó động tác chậm lại, còn trêu chọc: "Cởi đi? Sao, không dám cởi à?"
"... ?"
Dạ Kinh Đường không tin Hổ Nữu cô nương dám nhìn hắn cởi, ngẫm lại, đưa tay định cởi ngân sắc nhuyễn giáp xuống thử một chút.
Kết quả hắn tính đúng, Hổ Nữu cô nương ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng cuối cùng cũng là nữ tử, chuyện này nàng vẫn sợ.
Nhưng hắn không có tính được là Ngọc Hổ cũng không có chính diện nhận thua mà khi hai tay của hắn kéo nhuyễn giáp, bỗng nhiên tay đè lên bánh bao bên trái, bỗng nhiên ho khan vài tiếng: "Khụ khụ —— khục —— "
Tiếng ho khan rất lớn, thư phòng phía đông cung điện lập tức truyền ra động tĩnh, sau đó là tiếng chân chạy qua bên này.
Đạp đạp đạp.
"Ngươi!"
Dạ Kinh Đường không kịp đề phòng, bỗng nhiên kéo nhuyễn giáp xuống, muốn tông cửa xông ra, nhưng bởi vì động tác kéo quá lớn, khiến cho khăn đen che mắt tụt xuống mũi, ánh mắt khôi phục.
Sau đó cảnh tượng đập vào trong mí mắt chính là phòng tắm sương trắng lượn lờ và mỹ nữ nằm trong bể.
Đại Ngụy Nữ Đế phải dùng sức để ho cho nên không thể dựa vào bể tắm, lúc này nàng ngồi trong bồn tắm, nước không tới xương sườn, tay phải che bánh bao bên trái, có thể nhìn thấy làn da trắng qua kẽ ngón tay.
Mà bên phải bởi vì không có được che chắn, lại dùng sức ho khan, rung động kịch liệt, hạt đậu đỏ rung tới xuất hiện tàn ảnh, nhưng với nhãn lực của Võ Khôi thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong phòng tắm lập tức trở nên tĩnh mịch.
Nữ Đế không ho khan nữa, đưa tay trái lên che một bên khác, biến thành hai tay khoanh trước người, sắc mặt đỏ lên một chút.
Mà Dạ Kinh Đường là lần đầu tiên không cẩn thận chiếm tiện nghi của Ngọc Hổ, chẳng những không có khẩn trương mà vẫn rất thoải mái, ý trong ánh mắt là —— bị thua thiệt chứ? Ai kêu ngươi trêu đùa ta, bởi vì tiếng bước chân chạy qua bên này càng ngày càng gần, chỉ cần qua chính điện là đến cổng, Dạ Kinh Đường cũng không có thời gian nhìn phản ứng của Ngọc Hổ, cầm lấy áo choàng quay người chạy ra ngoài, trong chốc lát mở cửa xông ra khỏi phòng ngủ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài...